I
Thuở trời đất hãy còn nguyên chất
không như bây giờ bị đầu độc bởi một loài
đã lén ăn những trái cấm của Người
chiếm cái gốc, rồi nướng luôn con rắn.
Vậy là nhiều thế kỷ Nàng đau buồn, bỏ nhà đi vắng Tiếp tục đọc
Túy Hồng | Đến khi mất tiếng nói
Nhà văn Túy Hồng tên thật Nguyễn Thị Tuý Hồng , sinh ngày 12 tháng 10 năm 1938 tại Phong Điền, Thừa Thiên-Huế. Bà tốt nghiệp Đại học Sư phạm Huế, bắt đầu viết văn vào năm 1962, có tác phẩm Thở Dài xuất bản lần đầu vào năm 1965, ngoài ra tác phẩm Những Sợi Sắc Không của bà đoạt giải Văn học Nghệ thuật Toàn quốc 1969-1970. Túy Hồng kết hôn với nhà văn Thanh Nam (1931 – 1985) vào năm 1966, có ba con trai và một con gái. Gia đình bà sang Mỹ vào năm 1975, ban đầu tạm cư tại New Jersey miền Đông Bắc, đến năm 1976 dời sang vùng Tây Bắc, định cư tại thành phố Seattle, tiểu bang Washington, Hoa Kỳ. Nhà văn Túy Hồng qua đời ngày 19 tháng 7 vừa qua, hưởng thọ 82 tuổi. Để tiễn bà lên trời, đánh máy lại “Đến Khi Mất Tiếng Nói của Túy Hồng” Tiếp tục đọc
Nguyễn Quốc Chánh | Mùi mắt
1
Mùi em khoai nướng bình minh
Chiếc răng khểnh cả hành trình biến thiên
Nụ cười ánh nắng thanh nguyên
Vị nồng của đất đậm viền khóe môi Tiếp tục đọc
Ngu Yên | Bỏ chạy, hồn ngoảnh lại. Cây gậy cùng đôi đũa
Bỏ Chạy, Hồn Ngoảnh Lại
Hành trình đi khắp thế giới,
bằng bước đầu tiên ra khỏi nhà.
Tôi bị đuổi khỏi quê quán,
đi ngàn dặm khắp nơi,
khát vọng tìm bước cuối,
mở cửa vào nhà. Tiếp tục đọc
Khánh Phương | Viết thơ vần điệu tiếng Anh
Một chứng nghiệm khó quên ở workshop (thực hành có trao đổi, góp ý) thơ mùa Xuân vừa rồi là viết hai bài thơ có vần điệu theo hai thể thơ truyền thống trong tiếng Anh. Khi tôi tò mò hỏi cô Holly, “Tại sao cô không yêu cầu các trò viết một vài bài thơ theo các thể có vần điệu (Formative poems)?” Tiếp tục đọc
ICiệt | Ghanta (trích tiểu thuyết Một Người Xứ An Nam, chương 2)
Lão Tâm đưa tay lên trời rồi vạch tay xuống, như điệu bộ người hát tuồng, lão cất giọng hát rung rung của người có tuổi.
Sông Thu Bồn chảy ra cửa Đại,
Lạch Bình Long chảy mãi ra Hàn[i]
Thương người ở bến Bình Than
Mối tình son sắc mở mang giống nòi Tiếp tục đọc
Ban Mai | Trò chuyện với người lính Gạc Ma
Ban Mai: Chào anh Lê Văn Thoa, được biết anh là người lính Gạc Ma ở Trường Sa còn sống sau sự kiện ngày 14/3/1988, anh có thể cho biết quê quán anh ở đâu và anh nhập ngũ khi nào?
Lê Văn Thoa: Cảm ơn chị, tôi sinh ra và lớn lên ở huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định. Vào tháng 2 năm 1985, Tiếp tục đọc
Lương Lưu Biên | “Bầy Cô Đơn”
“Từ những không gian trầm mặc riêng tư, từ những cơ thể độc lập gào thét trong cô đơn tôi tiến tới những bố cục đông người hơn, có tính bầy đàn, cộng đồng con người, xã hội. Tiếp tục đọc
Nguyễn Viện | Ghi chú mùa dịch vật
1.
Mặt đất này và tôi
trong những ngày nắng cháy
nằm như cục than dưới đáy lò
không nhúc nhích
nhưng nắng vẫn cháy
chúng tôi không chết Tiếp tục đọc
ICiệt | Vajra (trích tiểu thuyết Một Người Xứ An Nam, chương 1)
Đây là tiểu thuyết ngắn, ngắn mọi thứ: Độ dài, ngắn, trên dưới 60.000 chữ; thời gian viết, ngắn, chừng mười lăm mười sáu ngày; lên ý tưởng và tạo cấu trúc, ngắn, chỉ một đêm trước khi đến Hội An tôi mới bắt đầu có ý tưởng về tiểu thuyết.
Vậy mà nó dài: Thời gian, nó kéo dài từ thời Lý kéo đến thế kỷ 17, và đâu đó, còn là không gian của hiện đại, mà biết đâu chừng thời gian trong đó còn kéo dài vô tận của kiếp người; bối cảnh, tuy chỉ xoay quanh một buổi tối đấu giá trong căn nhà ở Hội An, Tiếp tục đọc
David Herbert Lawrence | Tom Brangwen đã cưới một cô gái Ba Lan như thế nào (trích tiểu thuyết Cầu Vồng, chương I)
Mai Sơn dịch
Nhiều thế hệ gia đình Brangwen đã sống ở Nông trại Đầm, trên những đồng cỏ nơi có con kênh Erewash lờ đờ uốn khúc chảy qua những cây trăn, ngăn cách Derbyshire với Nottinghamshire. Cách xa hai dặm có một tháp chuông nhà thờ trên đồi, những ngôi nhà của thị trấn thôn quê nhỏ bé chen chúc bò dọc lên đó. Tiếp tục đọc
Hứa Hiếu | Dương tính
1.
lẩm nhẩm bài thơ một đồng mua ở ngả tư lưu lạc
tôi cố bước qua cái hàng rào mỏng dính
bít kín
biểu ngữ
vừa bị giật sập ở công viên lafayette
để nhìn cho bằng được
cái bản mặt của con gà trống sửng cồ Tiếp tục đọc
Nguyễn Hồng Phương | “Chợ chiều”
Thái Hạo | Hoa móng rồng
tôi đi vào thành phố. không thấy bóng con người
những chùm hoa móng rồng đỏ
treo như những cái móc sắt nung
trong ngày đầu tháng 7
mưa xám Tiếp tục đọc
Trần Băng Khuê | Đẹp và buồn [7-14] (tiếp theo)
[7]
Một giờ.
Ban mai bất ngờ thức tỉnh tôi.
Cảm giác u ám bị rửa trôi hết sạch bởi khoảnh khắc trong trẻo, thanh khiết ở phía nào đó xung quanh căn phòng và bốn bức tường rạn vỡ những nỗi khốn khổ của nỗi ấm ức, của những giọt lệ chảy ngược, của những ánh mắt trầm uất xa xăm. Tiếp tục đọc



