Bỏ Chạy, Hồn Ngoảnh Lại
Hành trình đi khắp thế giới,
bằng bước đầu tiên ra khỏi nhà.
Tôi bị đuổi khỏi quê quán,
đi ngàn dặm khắp nơi,
khát vọng tìm bước cuối,
mở cửa vào nhà.
Nhà tôi luôn luôn đóng,
bằng ống khóa vô hình,
màu đỏ,
nhập cảng từ Trung quốc.
Suy nghĩ nhiều đêm.
Học hỏi những gì có thể học.
Học hỏi nhưng gì không thể học.
Vẫn chưa tìm ra chìa khóa.
Dù trở về Việt Nam,
chỉ đứng ngoài sân.
Nhìn quê hương thay đổi:
đỏ, hồng, rồi hồng lợt…
chỉ là máu pha loãng.
Dòng Việt, người tị nạn khá nhiều,
nhưng thực sự biết lưu vong, quá ít.
Lưu vong không phải di cư,
không phải di trú,
càng không phải đi để tự hào.
Lưu vong là xác bỏ chạy hồn ngoảnh lại.
Lưu vong như tôi thật lãng phí.
Nói ra đã hèn.
Không nói càng hèn hơn.
Suy nghĩ nhiều đêm thấy chim Bìm bịp cô độc bắt rắn.
Học những gì có thể học tiếng lạc đà rống thê lương.
Học những gì không thể học mặc cảm trong thâm tâm tị nạn.
Vẫn chưa tìm ra chìa khóa mở cửa nhà.
Nhà tôi luôn luôn đóng,
bằng ống khóa vô hình,
màu đỏ,
nhập cảng từ Trung quốc.
Bây giờ
sắp hết giờ.
Kẻ hiểu số mạng chưa chắc sợ số mạng.
Biết có nơi dạy mở khóa
không cần chìa.
Muốn tìm đến
phải mất ít nhất 100 năm.
Tôi nhiều lắm,
sợ không đủ 20.
Lưu vong như vậy thật thừa thãi.
Tôi bị đuổi khỏi nhà,
lưu vong xứ Mỹ.
Khát vọng phút cuối cùng,
được bước vào
nơi tôi bị đuổi ra.
(2019)
**
Cây Gậy Cùng Đôi Đũa
Đứng trên dãy cồn cát.
Biển hoang dã.
Nước và trời cùng màu,
chưa chia cách nhau.
Tiềm thức vang thương cảm.
Xa xôi, dĩ vãng tôi.
Bay,
con hải âu biết gì về quê quán,
mà thức dậy lúc trăng chưa tàn.
Tôi có quê như ông lão có gậy.
Chống đi đường,
Không thể chèo vượt đại dương.
Người lưu vong
Có quê cũ quê mới.
Như so đôi đũa
gắp từng mảnh lòng ưu tư.
Tôi đọc nhiều sách,
chuyện người xa quê hương.
Biết được,
Không phải ai lưu cũng vong.
Không phải ai vong,
cũng đạt được mơ ước.
Người lưu vong không làm được gì,
như kẻ đứng xoay lưng về mặt trời,
luôn luôn thấy bóng mình phía trước,
ám ảnh.
Chỉ có ánh trăng,
ngã bóng về phía sau.
Đó là những đêm nhẹ nhàng giấc ngủ.
Đêm nay chập chờn.
Thức dậy theo trăng,
ra biển.
Cát hai bờ giống nhau.
Sao nước xa lạ?
Ngâm mình xuống.
Nước ngày xưa mặn thêm nước hôm nay.
Sóng hiện tại dâng cao sóng quá khứ.
Có ai lưu vong vì không có quê nhà?
Con hải âu thức dậy tìm cá.
Tôi tìm gì đã muộn nhiều năm qua.
Người lưu vong tay cầm đũa tay cầm gậy.
Dù chẳng ra gì vẫn lội hướng nắng reo.
(2020)