Ban ngày tôi vẫn rọi đèn khắp ngóc ngách nhà mình
Tìm kiếm những bỏ quên
Và hằng đêm vẫn lục lạo quá khứ bằng hai mắt trao tráo của loài cú
Như người nhặt vỏ chai nhựa trong thùng rác
Tôi soi xét bất cứ ai
Bất cứ gì
Bất cứ đâu >>>
Với tôi, mùa xuân bắt đầu từ hương hoa điều tràn ngập trên những nẻo đường đất đỏ miền Đông. Mỗi khi đi xa về, lúc bắt đầu nghe mùi vỏ cây cao su trộn lẫn mùi đất ẩm, mùi lá khô, củi mục… là tôi biết mình đã về gần tới nhà. >>>
Ôi giá mà khoảng mười lăm-hai mươi năm
trẻ lại… nhìn cuộc đời như thế
qua những khung cửa sổ, về phía trước, từ xa,
như khi đó tương lai ta ngước,
khi đó – cứ cho là: ta mới tuổi hai mươi –
lúc: ta chỉ là thằng đầy tớ số phận ta. >>>
Ở dưới quê Lài một chục trứng có mười tám cái, trên thành phố này một chục chỉ còn có mười hai. Mấy con gà làm ổ trong xó bếp nhà Lài ngày nào cũng kêu đẻ, mặt đỏ phừng phừng, cục tác cục ta ỏm tỏi nhưng thiệt ra cái giống gà này bày đặt làm bộ cho lớn tiếng vậy thôi chứ đẻ xong rồi là te te bỏ đi, trứng còn đó hay bị chủ lấy mất >>>
Thử hình dung một vùng đất bị chiếm đóng, bị cô lập với thế giới bên ngoài bằng một chính sách phong toả quân sự thường trực, trong đó thường dân là một đám người bị quản chế và bị tước đoạt cuộc sống bình thường. Những bài thơ cất lên từ vùng đất ấy >>>
Cách đây vài hôm, tôi rất ngạc nhiên khi nghe một người quen ở Việt Nam cho biết mới đọc bài viết “Nobel Thơ 2011, Nghĩ Về Thơ” của Phan Nhiên Hạo trên báo Văn Nghệ của Hội Nhà Văn Việt Nam, số mới ra. Đây nguyên là bài viết “Nobel Thơ 2011, Nghĩ Về Thơ Việt” của tôi đã đăng trên trang mạng litviet ngày 8 tháng 10, 2011. >>>
"Cậu Bé Lai Tây". 2011. Nguyễn Minh Thành. Lụa, 75x75 cm
“Khi tôi bắt đầu vẽ bức tranh, tôi không nghĩ là bức tranh sẽ mang tên này. Rồi trong khi vẽ, tôi cần nhìn các hình ảnh trên tạp chí hay trên internet để dựa vào đó mô tả cho khuôn mặt trong tranh của tôi, thì tôi càng để ý nhiều hơn đến các nét trong khuôn mặt người tây phương, >>>
Bị giết chết: và tôi không cần biết rõ bởi tôi hay do nó mà chúng nó đã bị giết chết.
(Maïakovski)
Câu thơ Maïakovski. Những hình ảnh của nhà thơ. Tác phẩm trữ tình của anh. Tôi đã từng nói đến từ thủa xa xưa. Tôi có cho xuất bản các phát thảo về chúng. Tôi luôn luôn trở lại với dự tính về một cuốn tiểu sử. Đề tài quyến rủ, chỉ tại vì ngôn từ của Maïakovski trên bình diện phẩm chất khác biệt với tất cả thơ ca của nước Nga trước anh, >>>
Ký họa trên tàu điện New York #1. 2011. Đỗ Hữu Chí
Bạn đừng kể cho ai nghe gì cả. Nếu bạn kể, bạn sẽ khởi sự nhớ tất cả mọi người (Holden Caulfield)
Trên đường
Lên xe đi New York với ba nàng con gái. Ối giời, các nàng nói như máy khâu, dadadadada suốt cả chặng đường trường. Mỗi lần gặp xe tải các nàng lại “hế lô xe tải”, mỗi lần qua cầu các nàng gào “wohooooo cầu cầu cầu”. Lúc xe chạy êm thì các nàng hăng hái liên thanh từ chuyện biểu tình, chính trị, tài chính cho đến chuyện bố mẹ con cái, chuyện nhà thờ, chuyện tâm sinh lý. >>>
tôi nhìn thấy cô che miệng ngáp, trong câu chuyện ngắn ngủi
chỉ để biện minh cho trận mưa lớn hôm qua
nơi các cửa chớp luôn đóng để giữ nhiệt và những con ruồi
chuyển động như mũi tên bay đêm bí mật >>>