Phan Nhiên Hạo: Chào anh Nguyễn Viện. Mùa hè của anh ở Sài Gòn thế nào, đang vui, buồn, bận rộn công việc gì?
Nguyễn Viện: Chào anh. Có lẽ có tất cả những thứ anh nêu ra trong mùa hè này của tôi. >>>
Phan Nhiên Hạo: Chào anh Nguyễn Viện. Mùa hè của anh ở Sài Gòn thế nào, đang vui, buồn, bận rộn công việc gì?
Nguyễn Viện: Chào anh. Có lẽ có tất cả những thứ anh nêu ra trong mùa hè này của tôi. >>>
13.
Đêm qua người ta dựng vội bốn cái sân khấu ngoài trời ở bốn góc phố rồi cho mở loa to hết cỡ những bài hát ca ngợi nửa thế kỷ chiến tranh đã qua, họ làm thế với chủ ý dùng tiếng loa làm phân tâm và át đi tiếng hô của những người biểu tình. >>>
Trần Vũ dịch
Sinh năm 1962 tại thủ phủ Okayama, Yôko Ogawa vào năm 13 tuổi khám phá những hình khuyên của chữ, những nét đồ tự trong tiếng Nhật có khả năng sao lại những gì lạnh lẽo đau đớn nhất. Giống Haruki Murakami, Yôko Ogawa theo học đại học Waseda-Đông Kinh, rồi trở về sinh quán lập gia đình, bắt đầu nghiệp văn: Tiểu thuyết đầu tay Khi Cánh Bướm Vỡ đoạt giải thưởng Kaien dành cho những tiểu thuyết gia trẻ. Rồi đến Hồ Nước Thẳm Sâu, rồi Mang Thai đoạt giải thưởng văn chương toàn quốc Akutagawa. Ogawa tiếp tục từng lúc quẫy động văn học Nhật >>>
Phan Nhiên Hạo: Chào anh Chân Phương. Cuộc sống của anh mùa hè này ở Boston có gì vui, buồn, đang bận rộn chuyện gì?
Chân Phuơng: Cuối tháng Tư vừa qua tôi mua được một ngôi nhà trên đảo Hog Island cách Boston >>>
Dạo nầy tôi thấy mình hơi lạ, vô tâm và chểnh mảng với mọi thứ quanh mình, ngủ tới 10 giờ sáng như một cô công chúa nhỏ được cưng chìu. Tôi ghét tiếng tích tắc của đồng hồ và tôi đã tháo pin ra. Tôi uống sữa trong tủ lạnh hoặc là một thứ nước giải khát >>>
Anh ma-cô dịu dàng
Tên anh không phải Mai-Cồ, tên anh tiếng Indonesia là gì anh nói tôi không nhớ. Anh khoảng bốn mươi mấy, mặc áo sơ mi dài tay bỏ trong quần, mang giày da cũ, cố gắng tỏ ra tươm tất. Anh có vợ con và người cha già đau gan >>>
Biển lôi cuốn tôi.
Ban ngày, tôi nhìn biển xuyên qua mặt nước, cảm nhận nước như phản phất cuộc đời muôn màu của tôi. Khi màn đêm >>>
Mực nước chỉ còn chừng 1.5 mét ở nơi sâu nhất, nơi cạn nhất thì chỉ chừng nửa thước. Mùi tanh tưởi của thứ nước tù đọng lưu cửu làm ta không thở được. Thi thoảng ta phải lừ đừ trồi lên hớp vài ngụm không khí. Lớp da già cỗi của ta tróc ra làm thành vô số vết lở lói, tươm máu mủ. >>>
Phan Nhiên Hạo: Chào anh Nguyễn Đăng Thường. Mùa hè này của anh ở London thế nào? Anh là nhà thơ Việt duy nhất ở Anh mà tôi biết, nơi hình như có rất ít người Việt ra đi từ miền Nam. Duyên cớ nào đưa anh đến một đời sống ở London? >>>
Trời ạ, sao nhân loại còn sót chi. Dăm ba thứ mặt phẳng dày. Lì lợm bám víu mặt đất dù đã quá lung lay. Dăm ba trong con số hai trăm trên thế giới đổi thay. Từng ngày. >>>
Phan Nhiên Hạo: Chào anh Thường Quán. Cái tựa đề loạt phỏng vấn này không thích hợp với anh, vì trong khi với tất cả mọi người bây giờ đang là mùa hè thì đối với anh, một người sống ở nam bán cầu, lại đang là mùa đông. Vậy thì mùa đông của anh ở Melbourne ra sao? Anh đang vui, buồn, bận rộn chuyện gì? >>>
Một thân quạ, nửa cụm bạch dương sau rượu tiễn
một người nhận được tin một người đi rồi
những tin đánh mã morse, những hồi xướng vong, rồi màu đen
Tôi đứng trên vòng đất của những người bị đẩy ra khỏi nguyên quán, >>>
Nhất niệm khởi
dòng chữ nửa khuya là bí mật rạn nứt
đâm toạc chiêm bao ngòi bút thám hiểm nỗi mù lòa >>>
Phan Nhiên Hạo: Chào anh Nguyễn Tấn Cứ. Mùa hè của anh thế nào, có gì vui, buồn, bận rộn việc gì?
Nguyễn Tấn Cứ: Mùa hè với tôi là những tháng ngày dài bận rộn với những cuộc chạy trốn, mùa hè là một khuôn mặt buồn buồn của người đàn bà bốn mươi khi thấy trên đầu mình đã bắt đầu nhuốm bạc, tôi nhìn thấy >>>
1.
Bọn bọn bọn
họ họ họ
tham tham tham
dữ dữ dữ
giấu giấu giấu
dao dao dao
Đỏ >>>