Phan Thị Lan Phương – Mùi

Làm sao người ta có thể biết chắc được một người khác phái sẽ là người yêu hoặc chỉ là bạn bè của mình khi mới gặp nhau một vài lần? Người ta khó giải thích được chữ “thích”, tôi cũng vậy, chẳng có cơ sở nào cả. Người bạn của tôi thường có ấn tượng mạnh với những người có đôi mắt đẹp, cũng có người thích hàm răng trắng, >>>

Đỗ Hữu Chí – Về đám cưới… Không nhịn được… Chuyện con khỉ…

Minh họa: Đỗ Hữu Chí

Đỗ Hữu Chí sinh 1984, hiện sống tại Huế. Họa sĩ minh hoạ và truyện tranh, bút hiệu Bút Chì. Ngoài vẽ, Đỗ Hữu Chí viết khá nhiều tùy bút, đăng trên blog cá nhân. Tùy bút của Đỗ Hữu Chí sâu sắc, chân thành, và cho thấy cá tính nghệ sĩ mạnh, những dấu hiệu của một tài năng thật sự. (http://chicomic.com/)

litviet >>>

Truyện Dân Gian Do Thái – Con ruồi và con nhện

Nguyễn Ước biên dịch

Truyện dân gian của các dân tộc nói chung là để tiêu khiển hoặc lấy tiêu khiển làm mục đích chính, còn việc cổ vũ cho luân lý đạo đức chỉ là phụ. Mỗi truyện có tự tính của nó, không liên quan tới bối cảnh lịch sử, nghi lễ phụng vụ hoặc giải thích thế giới. Nó hư cấu một cách đơn giản, phù hợp thị hiếu của giới bình dân. >>>

Phan Nhiên Hạo – “Thơ cóc” Nguyễn Đăng Thường, tào lao hay trào phúng?

Nguyễn Đăng Thường bắt đầu đăng thơ ở Sài Gòn năm1970, và từ đó đến nay đã viết khá nhiều thơ. Thông thạo tiếng Pháp và Anh, ông cũng dịch một số thơ văn của các tác giả phương Tây ra tiếng Việt, có thời gian cộng tác với nhà thơ Diễm Châu làm nhà xuất bản Trình bày. Nhắc qua vài dòng tiểu sử để thấy >>>

Phan Thị Lan Phương – Giữa Sài Gòn nghe Duy Khánh hát

Những ngày cuối năm, Sài Gòn quay nhanh hơn bình thường. Sài Gòn vốn đã chạy nhanh gấp đôi Hà Nội và gấp bốn lần Đà Nẵng, giờ nó tự nâng vận tốc lên gấp đôi vận tốc hằng ngày của chính nó. Những ngày này xe máy chở mai vàng, xe ba gác chở mai vàng, xe tải nhỏ chở mai vàng, xe tải lớn cũng mai vàng. >>>

Trần Tiến Dũng – Khối màu ám ảnh

"Đen 1". Trần Tiến Dũng. Sơn dầu trên bố, 90x70.5cm

Một hôm tôi đứng trước tấm bố trắng khổ rộng, tôi muốn trét bằng sơn dầu một bức tranh chỉ với một màu đen. Tâm trạng tôi lúc đó thật sự đen, sắc đen có trong tôi từng ngày, kéo dài lê thê và cưỡng ép tôi phải chung sống.

Tôi bắt đầu trét màu đen lên bố, trét tèm lem, nhầy nhụa… Tôi bôi trét màu đen trong tình trạng kẻ cuồng rối đầu óc và cảm xúc, kẻ si dại cho rằng bôi mê đắm sẽ tìm thấy chính mình trong sắc độc màu. >>>

Thận Nhiên – Con rùa bò ngang mặt đất (ch. 6 – 7)

(Tiếp theo chương 3 – 5)

6.

Con người có khả năng sờ chạm vào những cơn ác mộng không? Có lẽ không.

Còn ta thì có. Khi ác mộng không chỉ xuất hiện trong giấc ngủ rồi mất đi khi thức giấc, mà trở thành một thực tại đơn điệu, kéo dài lùng nhùng, dai dẳng, thì mi sẽ không những có thể sờ chạm vào nó thôi, mà còn sống trong nó, sống với nó một cách vô vọng. >>>

Phan Nhiên Hạo – Tin nhắn ngu

Tôi viết một tin nhắn không dấu gởi đến một người quen trên facebook. Trong cái gọi là thời đại internet bây giờ người ta ngày càng quen nhiều người không phải bạn. Một người có thể có cả ngàn “bạn” trên facebook nhưng thật ra chỉ là bạn của dăm ba người. >>>

Tin văn nghệ

Triển lãm mang tựa đề Chuyện Vặt [Miscellaneousness] của họa sĩ Phan Thanh Minh vừa khai mạc tại Himiko Visual Café, 324 Bis Điện Biên Phủ, Q. 11, Sài Gòn, hôm 17 tháng 7, 2011, và sẽ kéo dài đến 3 tháng 8. Thành lập từ tháng 10, 2005 bởi nghệ sĩ thị giác Nguyễn Kim Hoàng, Himiko Visual Café là nơi thường xuyên diễn ra các sinh hoạt và triển lãm mỹ thuật của nghệ sĩ trẻ Sài Gòn.

*

Triển lãm nhóm One Plus Two [Một Cộng Hai ] vừa khai mạc >>>