Trần Băng Khuê | Giấc mơ của đất

1.
Đất đứng trước toà, đất ngẩng cao đầu mắt ráo hoảnh. Toà hỏi: “đất ăn gì để sống?”, “đất ăn đất”, đất trả lời.

Toà lại hỏi: “đất uống gì để sống?”, “đất uống máu người”; đất trả lời.

Toà im lặng ít phút, quay mặt nhìn nhau, vị Chánh án gõ búa xuống mặt bàn, “chát”, rồi chậm rãi nói: “toà nghị án”. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Đẹp và buồn [15-16] (tiếp theo)

Photo, Cao Hùng Lynh

[15]

Ở đó. Ngay trên những gờ cửa sổ. Mỗi tuần là một bình hoa nhỏ. Những ngày đầu tiên chúng tươi rói rực rỡ, căng mọng từng cánh mỏng, xanh mướt từng chiếc lá. Tôi không dám chắc có ai khác nghiêng mắt mỉm cười với những bông hoa, như tôi. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Đẹp và buồn [7-14] (tiếp theo)

[7]

Một giờ.

Ban mai bất ngờ thức tỉnh tôi.

Cảm giác u ám bị rửa trôi hết sạch bởi khoảnh khắc trong trẻo, thanh khiết ở phía nào đó xung quanh căn phòng và bốn bức tường rạn vỡ những nỗi khốn khổ của nỗi ấm ức, của những giọt lệ chảy ngược, của những ánh mắt trầm uất xa xăm. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Về một tuổi trẻ màu xanh

1.

Bắt đầu là một chiếc áo. Phải rồi, tuổi trẻ của tôi là một tình yêu mơ mộng ư? Không, chúng là chiếc áo có màu xanh mà tôi chỉ kịp nhìn thấy sau lưng chuyến tàu rời ga trong cơn mưa phùn lất phất ở ga Sài Gòn năm nào đó. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Nỗi buồn xanh trên sợi dây gai

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

1.

Tôi thấy một khu rừng màu đen, trên nền tấm voan trắng.

Sau đó, tôi không nhìn thấy nữa. Có thể, mắt tôi hơi nhòa. Hoặc, bức tranh đã bị bôi xóa quá nhiều những ẩn tượng khiến tôi không tài nào nhận diện được ngay lập tức về nét vẽ, nước màu cũng như tất thảy thứ ảo giác kì lạ này. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Đẹp và buồn

[1]

…níu lấy tôi vào những ngày sáng và tối nhập nhoà không phân rõ ranh giới sống hay chết, tỉnh thức hay mộng ảo, đời thực hay giả dối, quá khứ hay hiện tại. Tương lai là một thứ mang nhiều hàm ẩn chất chứa bí mật hoặc đã phơi bày trần trụi hết rồi trong cái không khí xám lạnh buổi sớm ở phố thành mà tôi ngỡ như sương mù tinh khiết yên lành đến độ không còn dám hoài nghi gì thêm nữa về thế giới này. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Lá thư mùa thu gửi Auckland

Minh họa, Trịnh Cung

Nơi đó, đang mùa thu, đã sang thu từ đầu tháng tư rồi. Tôi không nghĩ mình sẽ mong nhớ những ngày thu đến độ quay quắt đến thế. Chỉ là không thể rời bỏ được thì quá khứ, từng lớp ký ức chồng lấn lên nhau. Dù đôi khi vỏn vẹn những vòng quanh lên đồi xuống dốc trong lòng một cái thành phố.

Tôi lục lọi mớ đồ vật từ chiếc túi canvas có in hình con chim kiwi, quà tặng sinh nhật của một người bạn ít tuổi đang làm nghiên cứu sinh bên ấy. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Bức tường trong chai Tequila

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

1.

Gã có thói quen mỗi buổi sáng thức dậy, gã thường tợp một ngụm Tequila và nhìn chăm chăm vào bức tường. Sau đó mới rời khỏi nhà, đến công sở. Nơi nào gã đến cũng có một bức tường tương tự như thế. Chỉ thiếu mỗi Tequila. Những bức tường xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ Tequila là không thể. Gã phải đến quán rượu. Ghé quầy bar của lão họa sĩ già. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Không thể rời khỏi những nơi như thế

Tranh, Trịnh Cung

Thứ sáu, Gloria J

Thường là ngày thứ sáu, hoặc hai ngày cuối tuần tôi mới rời khỏi building với bốn bức tường giáp mặt để ra phố. Tạt quán cafe quen dưới Queen st, Gloria J và Miann ở Britomart.

Tôi thích ngày thứ sáu hơn thứ bảy và chủ nhật. Thời gian của cuối tuần sẽ được kéo dài ra thêm một chút. Mọi người cũng sẽ bớt bận rộn hơn. Tôi thích cảm giác khi thấy những người thân quen của mình nở bừng sự sung sướng trên khuôn mặt. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Gloria J

1.

Nàng bứt rứt ngồi xuống chiếc ghế gần giá sách nhỏ của Gloria J. Chỉ có lèo tèo một vài quyển, còn lại là các tờ bướm quảng cáo du lịch, hay offer café, nhà hàng nào đó đang giảm giá vài chục phần trăm rải rác trên thành cửa sổ. Thế giới ở đây thật nhỏ bé. Hệt như, nàng chỉ cần mở bàn tay ra, là có thể nắm trọn toàn bộ hơi thở của thế giới này lại và chơi đùa với nó vậy. Tiếp tục đọc