1.
Đất đứng trước toà, đất ngẩng cao đầu mắt ráo hoảnh. Toà hỏi: “đất ăn gì để sống?”, “đất ăn đất”, đất trả lời.
Toà lại hỏi: “đất uống gì để sống?”, “đất uống máu người”; đất trả lời.
Toà im lặng ít phút, quay mặt nhìn nhau, vị Chánh án gõ búa xuống mặt bàn, “chát”, rồi chậm rãi nói: “toà nghị án”.
2.
Đất buồn như màu trời sáng nay. Thức dậy giữa cơn mưa rải nhẹ. Đất thì thầm với cây hoa sữa gần đó, rằng: “đêm qua tôi vừa nằm mơ đấy”. Cành hoa sữa lung lay rớt xuống mặt đất từng cơn gió màu trắng. Có vài chiếc xe máy chạy ngang, vội vã. “Con người lúc nào cũng thế nhỉ?”, đất nói. Hoa sữa không đáp lời. Hương thơm bung tỏa khắp nơi. Mây xám lặng lẽ, hiu hắt, trôi đi trong tiếng kinh cầu buổi sớm từ nhà thờ nào đó ngày chúa nhật.
3.
Từ tuần trước, ngày chúa Nhật của tuần trước. Thứ sáu, (không phải ngày mười ba), tuần này, một cơn bão quét qua nơi chốn của ký ức lúc hơn mười giờ. Cây cối gãy đổ ngổn ngang. Gió gào thét. Mưa tiếp tục nặng hạt. Đất nằm đau dưới cơn bão. Nhánh hoa sữa lả xuống lòng thòng như một cánh tay đã lìa thân. Đất định hỏi hoa sữa có bị chảy máu không? Nhưng một tiếng sấm nổ vang làm đất câm bặt. Từ trên thân hoa sữa rỉ dọc một dòng nhựa trắng. Đất thở dài. Như tiếng kinh cầu phát ra từ phía nhà thờ vào chúa Nhật tuần trước.
4.
“Hẳn là mưa sẽ ngớt ngay thôi”, đất lầm bầm giọng yếu ớt mệt mỏi.
“Giá có thể ngủ quên trong những giấc mơ nhỉ?”, hoa sữa đau đớn khi nhìn thấy vài nhánh cành lủng lẳng và lìa khỏi cây.
Đất quên bẵng về một phiên toà trong giấc mơ tuần trước, hẵng còn đang nghị án và chưa chịu phán xét.
5.
Con hẻm nhỏ, dốc. Có đến ba cây hoa sữa xếp hàng. Hoa trắng trời. Xen lẫn màu xám của mây nặng trĩu, màu xanh của lá, sức sống, màu đỏ của đất, sinh tồn. Giá có thể hỏi, “Đất ăn gì, đất uống gì?”. Kẻ làm người thắc mắc. Và “liệu đất có biết nằm mơ không nhỉ?”. Gió đã dừng. Cơn mưa đã ngớt. Nhưng trời vẫn nguyên một màu tối xám. Đám hoa sữa rớt xuống đất bị lẫn giữa màu của đất. Trắng – đỏ va quệt nhau. Hệt như một bức tranh quen thuộc, được xếp đặt sẵn của thượng đế.
6.
Mẹ, sáng sớm đã nói bâng quơ, “đêm qua hình như mẹ nằm mơ. Mùa hoa sữa nở chưa nhỉ?”. “Nghẹn cả hẻm rồi mẹ ạ”. Người đối thoại trả lời. Mẹ chẳng khi nào bước chân ra khỏi cửa, chỉ quanh quẩn trong bếp, ngoài vườn. Mẹ lại hỏi tiếp, “thế đất có bị trôi đi không?”, rồi thì thào một mình, “mấy đợt mưa lớn, mẹ nhớ, ở con hẻm dốc dốc đó, đất bị nước làm xói mòn, lở ra một màu thịt đỏ”.
7.
Hết thứ sáu (không phải ngày mười ba).
Sáng Chúa Nhật. Tiếng kinh cầu vang lên trên nóc nhà thờ. Mẹ nhắc, sau lễ, nhớ ghé vườn thánh cầu nguyện cho người đã chết.
8.
Đất lại nằm lim dim dưới bầu trời đã bớt đi màu xám xịt. Đất chìm hẳn vào giấc mơ đầu tiên. Đất thấy mình đứng trước vành móng ngựa. Bồi thẩm đoàn mặc những trang phục rất kỳ quặc. Vị chánh án lại cầm búa gõ “chát” trên mặt bàn (hoặc trên một tấm gỗ) và nói: “Toà đã nghị án xong”. Đất ngước mặt nhìn vào bồi thẩm đoàn, nhìn vị Chánh án chờ đợi. Bất giác một tiếng sấm nổ vang, một bầy quạ đói bay vào phòng xử án. Chúng vây lấy bồi thẩm đoàn và bắt đầu mổ. Cả phiên toà náo loạn khi nhìn thấy những bộ óc lẫn máu bắn phọt ra trên bàn.
9.
Một cành hoa sữa bị gãy chưa lìa khỏi cây, bất ngờ rớt xuống. Đất giật mình, tỉnh giấc. Cây hoa sữa lặng lẽ cất giọng thỏ thẻ hỏi, “Đất ăn gì, uống gì?”. Đất định trả lời như trong phiên toà nằm mơ. Nhưng, sau đó lại quyết định thay đổi. “Tôi ăn hoa cỏ xanh tươi, và uống ánh sáng mặt trời để sống”. Hoa sữa nhíu mày tự vấn, “thế hẳn là tôi ăn đất và cũng uống ánh sáng mặt trời để sống nhỉ?”
Mùa thu năm thứ hai không hai mươi, cơn bão của dịch bệnh, của những giấc mơ tàn nhẫn đã chém ngang thân cây hoa sữa và ném lên mặt đất những xác chết.
Hoá ra, đất còn ăn cả xác chết muôn loài.