[1]
…níu lấy tôi vào những ngày sáng và tối nhập nhoà không phân rõ ranh giới sống hay chết, tỉnh thức hay mộng ảo, đời thực hay giả dối, quá khứ hay hiện tại. Tương lai là một thứ mang nhiều hàm ẩn chất chứa bí mật hoặc đã phơi bày trần trụi hết rồi trong cái không khí xám lạnh buổi sớm ở phố thành mà tôi ngỡ như sương mù tinh khiết yên lành đến độ không còn dám hoài nghi gì thêm nữa về thế giới này.
Thứ gì đó lại tiếp tục níu lấy tôi, lay nhẹ mái tóc mỏng thưa, nắm đôi tay tôi buốt trong gió thổi. Mùa xuân. Cái chết. Liệu chúng có đồng sàng dị mộng. Gạt giọt nước mắt yếu đuối của tuổi trẻ bồng bột, tôi gánh nợ duyên đi tiếp trên con đường lạ lẫm đã được cách ngăn bởi những bức tường ám mùi lưu cữu cũ kỹ mốc thếch rêu phong.
Chúng, hiện hữu.
Không phải sương mù tinh khiết. Không phải mùa xuân. Không phải tiếng hót lảnh lót của bầy chim miên man trong rừng dưới những nhánh cây gầy đâm chồi nảy lộc. Không phải đám lá khô xào xạc thơ mộng dưới chân mùa thu. Không phải cái níu tay ấm áp hay đôi môi hồng đỏ rực mùa đông.
Chúng, hiện hữu.
Nỗi đau hao mòn. [Xác thể của bầy cừu ngơ ngác, cơn đói của bầy sói tham tàn trên những ngọn đồi trọc].
Trái tim tuổi trẻ của tôi đông cứng trong lòng.bàn.tay.của gã tử thần quen thuộc hào hoa và lạnh lùng.
[2]
Tôi đến Orta mỗi cuối tuần [có hai ngày cuối tuần] cho tôi được phép rời khỏi phòng, rời khỏi nơi chiều không gian lặp đi lặp lại đến phát chán. [mặt người là một sự ám ảnh], chúng ám ảnh tôi đủ đầy dưới mọi hình thức, khái niệm, trì níu tôi dưới mọi hoàn cảnh mà tôi có. Chúng lãnh đạm thờ ơ sắt đá, hay nồng nàn giả trá biến đổi rất kì quặc, nửa thánh thần thiện lương nửa quỷ dữ ác nhân.
Có những khi tôi chán mường tượng mặt người, tôi không nghĩ đến mặt người nữa. Tôi nhớ ra rằng hôm nay tôi phải xuống Orta. Một vị trí nằm giữa trung tâm thành phố xinh đẹp, một góc ngồi dưới các máy sưởi, và xung quanh có rất nhiều màu sắc của những bông hoa tím, trắng nhỏ bé li ti rung rinh trong gió, dù chúng đã được nhốt trong các chậu sứ lớn.
Nắng.
Mưa xuân. Orta vẫn ấm áp lạ thường. Ở đây tôi không thấy những khuôn mặt bóng tối. Họ thân thiện, họ cười rất nhiều và hỏi thăm tôi dù chỉ một câu lặp lại duy nhất: How are you Today? Orta, tôi sẽ không gọi là orta nữa, tôi sẽ gọi là hoa tím. Quán cafe hoa tím. Như thế Orta sẽ có một cái tên thứ hai, cái tên mang ngôn ngữ khác, dưới lốt ngôn từ đặc biệt và đầy đau khổ trong mọi sứ mệnh mà nó được trao ban, thân phận chẳng hạn vậy.
Orta dưới mưa.
Trong mưa có khuôn mặt tôi, có ánh mắt tôi, có những con người lướt qua nhưng thỉnh thoảng vô hình. Trong khuôn mặt tôi có nhiều nếp gấp lặn kín đáo dưới những nỗi buồn vô tình. Lấp liếm giấu đi, hay bung xoè nó ra trút một cơn sóng lớn như một cơn giận dữ tích tụ lâu ngày trong mớ kí ức về những gì tôi có, tôi thấy, tôi mường tượng mình đủ lòng dung thứ để vứt bỏ vùng thương tổn.
Sau ngày cuối tuần thứ nhất. Tôi lại trở về với căn phòng khép kín của mình, ngắm những bức tranh tưởng tượng trên tấm rèm cửa sổ, trên tường, trên trần nhà hoặc bất cứ mặt phẳng nào tôi sở hữu [bởi chúng không cần đến giá vẽ, toan trắng hay sắc màu ngổn ngang]. Tôi đã thấy một chàng trai mặc trang phục quý tộc thời xưa đang hẹn hò với một cô gái trẻ với khuôn mặt trước xinh đẹp [còn nửa sau là hình ảnh khác như tôi vẫn thường bị ám ảnh về con người]. Ai cũng biết rằng dưới mặt trời luôn là ánh sáng. Nhưng hình như không phải vậy. Tôi đã thấy một thứ bóng tối kì lạ bao phủ lấy nơi đó, nơi mà tuổi trẻ của tôi đã bị đóng đinh trên cây thập giá, nơi những vùng thương tổn đang ngày một lớn dần lên và tiếp tục lở loét nhiều hơn trong hiện tại.
Orta mưa chiều nay.
Dưới thành phố sẽ mưa/ đã mưa chiều nay. Không ai nhận ra trong những cơn mưa xa xứ có một linh hồn độc mộc nghĩ ngợi nhiều hơn về sự tồn tại và cái chết.
[3]
Những bông hồng đỏ của đêm hôm qua đã bắt đầu phai nhạt dần trong bóng tối [ánh sáng chỉ luôn là một cuộc thử nghiệm] không khởi sắc, không khai mở thêm chân trời nào khác, ngoài sự mặc khải quen thuộc. Muốn có được ánh sáng và hoa hồng chúng ta buộc phải chơi trò chiến tranh.
Người đàn ông hái hoa hồng cho tôi thức dậy sáng hôm sau ngạc nhiên khi chúng nhanh chóng rũ bỏ sự rực rỡ lộng lẫy của mình đến thế. Tôi không ngạc nhiên lắm. Tôi có thể cũng là một bông hồng đầy gai và bắt đầu tàn úa như chúng khi thời gian vẫy chào ở phía sau lưng tôi mỗi buổi cuối chiều. Ánh sáng tắt dần. Ánh sáng rũ rượi và rơi vỡ – xuống thành các huyệt mộ chơi vơi đâu đó trên những đỉnh đồi cô độc vô hình.
Tôi không còn mơ mộng nhiều về những bông hồng thời trẻ tuổi. Chúng rất đẹp. Chúng có nhiều gai. Và chúng, dĩ nhiên sẽ làm tôi chảy máu. Những ngón tay tôi sẽ bật máu như trước đây khi nắm lấy chúng.
Tôi nghĩ về hiện tại, tôi sống trong đêm tối. Tôi thưởng thức hương sắc của chúng trong từng lớp ý niệm. Tuổi trẻ đi qua tôi, những con người đã từng có một ý nghĩa nào đó đi qua tôi, không đọng lại gì, tôi tự lừa mình, sẽ không đọng lại gì.
[chỉ là một vùng thương tổn khá lớn]
Tôi ẩn náu trong bóng tối để chơi trò lắp ghép từng mảnh ký ức cũ kỹ. Những mảnh ghép đầy màu sắc, đầy gai nhọn không khác gì những bông hoa hồng đỏ thắm kia. Tôi dự định sẽ vuốt lại một vài nếp gấp ảo ảnh mà tôi đã vò nát và ném vào hố thẳm mới đây. Nhưng tôi không thể nào làm được. Tôi tiếp tục ẩn náu trong bóng tối, cố lắng nghe tiếng Om thần diệu, chỉ một từ, một thứ âm thanh câm cũng khiến tôi lĩnh hội khó khăn đến thế.
[Hẳn, tôi đã chấp niệm quá sâu]
Tôi thức dậy ở một buổi sáng khác, ở một bầu trời khác, một hơi thở khác. Chúng trong lành hơn, bình an hơn ngoài sức tưởng tượng của tôi thời trẻ tuổi khi chưa rời khỏi cái tổ rách. Có thể bây giờ khi tôi nắm lấy một cành hồng nào đó, nó sẽ không dễ gì làm tôi chảy máu. Nhưng, chán chường thay, buồn lắm thay, tôi vẫn nhìn thấy máu mỗi ngày. Máu trên ngón tay những kẻ không bao giờ lộ mặt.
[4]
Ngày thường.
Bốn vách tường nhốt tôi lại dưới bầu trời lạ mặt. Tôi mộng mơ và sợ hãi về cái đêm lần đầu tiên mình bay qua biển lớn. Hoặc là có thể hít thở một thứ không khí khác, trong lành hơn. Hoặc là tôi sẽ rơi dần, sau đó chìm xuống, rồi mất hút dưới đáy đại dương.
Cái [hoặc là] thứ hai của tôi đã không diễn ra. Tôi bay qua biển lớn. Tôi đã bay qua biển lớn. Bắt đầu buổi sáng mới bằng cách hít thở dưới bầu trời lạ trong veo, không có những nỗi bí bách ngột ngạt ám ảnh mỗi ngày thức dậy.
Cho đến lúc này tôi vẫn ham muốn mơ về nó. Nhưng không phải để mộng tưởng chuyện địa ngục hay thiên đường. Tôi cần phải xác lập ranh giới giữa việc tôi rời bỏ hay trở về ngắm một bầu trời qua những tầng lá thủng chói chang ánh sáng lừa dối. Và cũng có thể là tôi đang tự xác lập giới hạn cho chính tôi để niệm suy sự thật, rằng tôi chỉ vừa bay qua biển lớn, chứ chưa hề thoát khỏi những bức tường nặng trĩu viễn cảnh đau khổ của tha nhân ở phía sau lưng mình.
Những ngày cuối tuần, tôi thả bộ quanh mấy con đường con quen thuộc ngắm hoa, cỏ cuối mùa xuân, hít thở khí trời đã bắt đầu vào hè ở nơi này. Một bầu trời lạ [không phải là một con tàu lạ, một người lạ, một chiếc máy bay lạ]. Tôi tự do hít thở, tự do đón nhận những cơn gió nhẹ dưới bóng mát của cây cối, của đường phố, tự do lắng nghe tiếng chim ríu rít, tiếng bọn bồ câu vỗ cánh khắp nơi, tiếng đám vịt tung tăng bơi ra cái hồ nước cạn trong công viên nhỏ gần trường học. Đó là một thứ cảm giác mà tôi thèm muốn khi chưa bay qua biển lớn. Nhưng, tôi không thể mỉm cười. Nụ cười của tôi mới méo mó làm sao, giữa một đời thực khá buồn bã ở phía bên kia bầu trời.
Tôi chợt nghĩ về một thứ tự do khác. Chúng lạc lõng và luẩn quẩn trong suy tính lựa chọn của tôi. Chúng không rõ đầu đuôi, nhưng, tôi biết, nếu chỉ chọn sự thụ hưởng dưới bầu trời này tôi vẫn chỉ là một cánh chim bay lạc không thể qua nổi biển lớn.
Những ngày không phải là cuối tuần, tôi tự nhốt tôi vào bốn bức tường, [thay vì rời chân đi để thụ hưởng việc hít thở khí trời lành lặn]. Tôi sẽ tự nhốt tôi, để trầm mình trong thứ cảm giác quen thuộc khi chưa bay qua biển lớn, nơi mà tôi phải tìm cách rời khỏi bốn bức tường mỗi ngày để tìm kiếm tự do.
[5]
Mọi thứ trong mắt tôi bỗng dưng trở nên xa lạ, như chính tôi tự tách rời chính mình khỏi thế giới này vậy. Chẳng có gì níu kéo tôi ngoài những kế hoạch cũ kỹ không mang lại bất cứ điều gì mới mẻ thêm nữa. Nhân loại vẫn tiếp tục ra rả tung hứng về những khám – phá và xả rác vô tội vạ.
Sáu giờ tối, tôi vục mặt vào nước. Rửa trôi những đôi mắt trong phòng vệ sinh. Rồi bước ra, mở tung cánh cửa sổ phòng trọ ngắm một bầu trời xám xịt nhạt toẹt cùng mấy đám bồ câu con bay con đậu, con ủ rũ giũ lông cánh ướt mèm dưới mưa.
Mưa.
Có kẻ thì thầm với tôi trong một giấc mơ rất quen, hòng gọi tôi thức dậy nghe tiếng mưa, như đã từng nghe ở nơi nào đó vừa gần vừa xa, vừa tỉnh vừa mộng, vừa nhớ mong vừa không muốn trở về. Nơi nào đó có mưa.
Rồi tôi rời khỏi căn phòng trọ lạ, đóng sầm một cánh cửa trong toà nhà để dẫm chân lên cỏ, lên những nền đá lạnh lấp lánh nước tù nước đọng. Tôi ra phố. Băng qua những con đường ngang, đến cầu cảng, ngược về khu mua sắm, vòng xuống Queen, trở lại nơi quán hoa tím Orta quen thuộc và ngồi xuống nhấp ngụm nước mát lạnh, nhấp ngụm cafe không đường chát đắng, mắt lừ lừ nhìn thế giới.
Tôi không xuống quán để ngắm nhìn mưa.
Tôi nhìn thế giới trong tâm tưởng này. Thế giới vẫn lạ hoắc với tôi, xa rời tôi, tách biệt khỏi tôi, như những vùng thương tổn riêng mình, tôi cố tình ngang ngạnh níu giữ lấy mỗi ngày chỉ để nó nhắc nhở tôi cách yêu thương tha nhân lầm lạc.
Bảy giờ tối.
Trời vẫn sáng và mưa vẫn lất phất rớt xuống nền đá lạnh. Mặt đường ướt sũng nước. Nước là một khả thể mang nhiều biểu hiện cho các loại ý niệm. Sự sống bắt đầu từ nước. Hủy diệt cũng đến bởi nước. Tôi là chính tôi. Hay tôi là nước. Tôi ở trong nước. Nước ở trong tôi. Thôi, có lẽ không nên nói về nước bằng những nỗi xót xa thêm nữa. Tôi muốn rời khỏi đây, rời khỏi Orta để đi qua Britomart station, để xuống Harbour ngắm những cánh buồm buồn tênh nằm im trên mặt nước biển dưới cơn mưa mùa hè.
[6]
Chàng bay lạc, chàng lao qua cửa sổ rồi xà xuống nền nhà. Chàng ngơ ngác nhìn quanh. Hẳn căn phòng quá hẹp đối với chàng [không như bầu trời tự do] mặc sức chàng sải cánh. Chàng ngó nghiêng, rồi cũng định hướng được lối ra, phía cửa sổ. Trong một toà nhà lớn, những con người bị nhốt giữa bốn vách tường, ngoài cửa chính để đi ra [luôn luôn đóng], thì lối thoát dịu dàng nhất là cửa sổ. Chàng phóc lên gờ cửa. Tôi khẽ kéo nhẹ sợi dây, mở hé một khoảng trống cho chàng rời đi. Ngoài kia là một bầu trời tự do. Chàng cứ bay, cứ hưởng thụ. Nhưng chàng có biết không, tự do đôi khi cũng phải trả giá. Những ngày trước, tôi đã nhìn thấy một vài đồng loại của chàng nát tươm xác thịt dưới vỉa hè, thậm chí giữa lòng đường. Cho đến hôm nay, khi tôi chạy ngang con phố quen, xác đồng loại chàng vẫn còn đó chưa hoá thân thành cát bụi được.
Tôi dừng lại biết bao lần trước cái xác ấy, nhưng rồi tôi chỉ dừng lại sau đó rời đi. Tôi rời đi, và mang theo một cục đá nặng trĩu.
Chàng bay lạc vào phòng tôi. Chàng hốt hoảng. Tôi cũng hốt hoảng xen lẫn vui mừng. Tôi vui vì có chàng làm bạn một cách bất ngờ, tôi hốt hoảng vì nghĩ chàng đang sợ hãi bị cướp mất tự do. Chàng hãy yên tâm, dưới chân cửa sổ của tôi có rất nhiều sách và một ít vụn bánh mì, tôi thường để sẵn. Ngoài ra, tôi còn có một chậu cây bạc hà nhỏ nữa. cây bạc hà rất ít lá. Chúng được tôi mua từ siêu thị. Hẳn là tự do của chúng cũng khá hạn hẹp.
Tôi mải mê dẫn dụ chàng vào thế giới trong căn phòng riêng, dưới chân cửa sổ của tôi, hòng khiến chàng sẽ bị hấp dẫn mà ở lại ngắm cái thứ tự do kì quặc của tôi. Vậy nhưng, chàng vẫn không ở lại, bằng chứng là, phía trên cửa sổ chỉ còn một khoảng trống.
Tôi ngước mắt nhìn khoảng trống. Nắng hắt qua song cửa, nắng nheo mắt cười với tôi sau đêm mưa nhỏ tối hôm qua. Tôi không hiểu, tôi đang vui hay buồn. Tôi không nhận dạng được chính tôi sau sự xuất hiện bất ngờ của chàng. Tôi muốn rời căn phòng riêng một chút. Tôi sẽ xuống harbour như mọi buổi chiều chỉ để chờ cái cảnh nắng tắt [dĩ nhiên tôi phải đi qua con phố quen xinh đẹp] và tôi vẫn thấy xác đồng loại của chàng còn nằm đó, dưới một vành bánh xe, chỉ khác cách đây dăm ngày khi tôi phát hiện ra, cái xác không thể nhận diện được nữa. Còn vài sợi lông sọc bết đất và bụi. Tôi nhìn qua phía bên kia hồ bán nguyệt đối diện. Những đồng loại còn lại của chàng vẫn bình thản tận hưởng tự do không mảy may nghĩ về một cái chết dưới vỉa hè bên này.
[7]
…