Trần Nghi Hoàng | Em Sàigòn ngại nắng e mưa

em,
Sàigòn giờ điệu đà còn hơn trước
em đi xe đạp cong tay che dù
em đi xe “coupe”
thẳng tay che dù
những cánh tay mang “găng” dài tận khuỷu
em mặc áo rách
và quần đã phai màu
em Sàigòn, em Sàigòn
những bàn tay thon,
níu những cán dù như níu mộng
em ngại nắng,
e mưa
mà chẳng sợ biển dâu

đã hết rồi những con mưa không ướt đất
mưa Sàigòn,
giờ ướt lạnh em tôi
dù em mặc áo dài trắng, quần lót mini
hay em mặc quần phai màu
áo rách vai
em vẫn mang “găng” tay dài tận khuỷu
em vẫn che dù ra đường
vì ngại nắng e mưa
em ngại nắng mưa làm cháy tóc đen da
hay em sợ
buổi chiều không muốn rụng

em Sàigòn,
em một lần mất tích,
những hồn ma
vất vưởng giữa phố phường
những hồn ma
đi tìm nhặt trên lề đường
những giọt nắng giọt mưa của ngày tháng cũ

em,
Sàigòn bây giờ áo dài vẫn trắng
(nước sông Sàigòn có giặt sạch được tương lai?)
em,
quần lót mini
mỗi ngày đổi một màu theo mưa nắng
vẫn mập mờ thấp thoáng
giữa hai vạt áo dài
quấn quýt vờn bay
em Sàigòn…
giờ nón lá không che mặt
nón che buổi chiều đang rụng xuống vai ai

1990