Thái Hạo | Cung điện màu vàng. Hát. Lò mổ

Cung điện màu vàng

Tôi ngồi trong khu vườn đầy nắng sớm mai vàng ươm
Cung điện mùa hè
Cung điện của một vua chúa đã chết từ những thế kỉ xưa
chỉ còn lại màu vàng
chói gắt trên những bức tường mục mới sơn
Linh hồn của vị vua bị cột trên chiếc ngai
Ông ta đói và vàng vọt rũ rượi
Hai con mắt trừng trừng nhìn những du nữ mặc đủ những chiếc váy sặc sỡ
Họ chạm vào chiếc ngai của ông
Ông muốn sờ vào tay họ
nhưng sợi xích thít cổ tay ông tứa máu
đỏ lòm

Những con vịt của tôi dẫn nhau đi qua sân gạch
Đủng đỉnh
Thỉnh thoảng chúng lại quay đầu lại nói vơi nhau bằng chiếc cổ vươn dài
Chúng vẫy đuôi đi tìm những hạt bắp vàng
Những hạt bắp mùa cũ của mẹ tôi trong chiếc bao
Có những con mọt rơi ra cùng với bụi bắp
gió cuốn tung như phấn thông
bay vào mặt trời
bay về phương tây rực rỡ chiều dựng
Những con mọt loay hoay trên một viên gạch vỡ
Chúng không biết đi đâu với những chiếc chân nhỏ xíu
Trưa nay những con mọt sẽ chết trên viên gạch này
cùng với những con bọ lật ngửa
và những con cuốn chiếu bị đứt làm đôi
vì cành cây khô rớt đêm qua
Mẹ tôi thương và quét chúng vào vào đám cỏ
luân hồi
gió lồng lộng thổi tới
Con chó bị xích tru lên đưa tiễn

Tôi đi vào cung điện mặt trời
Ánh nắng mật ong chảy trên thân thể tôi
Cung điện không còn chiếc cánh cửa nào
Những tên trộm đã mang chúng đi để bán cho những người thợ mộc
Tôi bước vào
Và tôi thấy vị vua treo đầy những sợi xích
trừng trừng ngồi đó
Bên cạnh những con bọ và cuốn chiếu đi quanh
Tôi không thấy những con mọt trong trái bắp của mẹ tôi
Những con mọt bé xíu
rơi ra từ những hạt bắp vàng
Mặt trời rọi một đường gươm sáng trắng từ vết thủng trên mái cung điện
Cắt tôi làm hai nửa
Tôi đi…

**

Hát

Tôi bước lên lan can của cây cầu
Để nhìn về phía biển
Tôi muốn thấy những con tàu
như những con bọ không biết bay
trong đám cỏ rối
mùa hè
Những con tàu nằm trong miệng sóng
và nằm trong họng súng
có tiếng khóc của loài còng gió
tiếng khóc của những con sam biển
xèo xèo trên cát
Tiếng khóc của những người vợ
thổi tung vạt áo
từ sau lưng
xô tôi vào sông
xô tôi vào sóng
xô tôi vào họng súng
xô vào họng người
đen ngòm
đang tuyên thệ trên bục thời đại

Cờ và những đồng tiền âm phủ bay tung
Tiếng khóc của những đứa bé vào giấc ngủ
lạnh một phía biển
lạnh tiếng gào của sóng
nơi người cha ôm hình con trong mắt
khóc trắng biển quê hương
tìm về
linh hồn bọt nước tan vào lòng cát lún
Tôi đứng trên lan can để tìm một lý do cho đáy sông
một lý do cho con dao đi vào thành phố
cho khẩu súng đi vào năm 2020
đi vào hỏa ngục
Satan
Những bông cúc dại nở trắng dưới chân cầu
kết những vòng hoa thế kỉ
viếng hồn sồng Hồng
sông Cửu Long
viếng hồn biển Đông
Và hồn đất lưu vong quê mẹ
Tôi về với cúc dại dưới chân thời đại
hát cho những linh hồn đáy nước
ngoi lên

**

Lò mổ

Chiều phương nam
nghe tiếng dê kêu buốt vào mặt trời
buốt vào những thanh sắt ghỉ đen
những con dê bị cột ngang trên xe máy
kêu vào hun hút trên phố dài
Lò mổ của loài người
huy hoàng trong nắng
Tiếng dê trườn trên da thịt
lạnh
trườn trên tiếng rống của bò mẹ
tìm con
những con bò mẹ không được làm mẹ
khi bê con bị bắt đi
để quay trên lò than
trườn vào tiếng kêu hồng hộc của lợn mẹ
mất con
móng chân cào vào tường đá
vỡ nát
hai buồng vú đau nhức
sữa trắng chảy khắp chuồng
Trườn vào những cuộc chia ly vĩ đại
Của chó
Mèo
Của gà mẹ và gà con
Những cuộc chia ly của anh và em
Của những người đàn ông và những người đàn bà
Trên biển
Trên sông
Trên đường phố người
Và trong những tòa cao ốc
Bỏ lại tình yêu cho nước mắt
thấm mặn vào mi
Da Vàng phồng rộp
Que hàn đốt cháy lòng kẽm
Mù lòa

Tiếng khóc của loài ễnh ương âm u trong lòng đất
quê hương
để nối lại những cái chết
muôn đời không hiểu hết

Tây Lạc Viên