Trần Băng Khuê | Đẹp và buồn [15-16] (tiếp theo)

Photo, Cao Hùng Lynh

[15]

Ở đó. Ngay trên những gờ cửa sổ. Mỗi tuần là một bình hoa nhỏ. Những ngày đầu tiên chúng tươi rói rực rỡ, căng mọng từng cánh mỏng, xanh mướt từng chiếc lá. Tôi không dám chắc có ai khác nghiêng mắt mỉm cười với những bông hoa, như tôi. Đôi lần, tôi biết, tôi không có nhiều niềm hân hoan vui ca khi thời gian hầu hết tôi có, đều dành để trầm tư về nỗi buồn mặc định sẵn của thế giới [loài người] này.

Nhưng hôm nào đó, một ngày đẹp trời nào đó, tôi nhận ra con đường tôi đi qua đi lại thường xuyên bắt nắng trong mắt tôi bằng màu sắc của những cánh hoa, những chiếc lá, những cái bóng lấp lánh khởi sắc rủ rê nụ cười của tôi, tôi biết, rằng tôi lạc lối, trong việc yêu thương từng khoảnh khắc mong manh đẹp đẽ này. Hẳn là, tôi sẽ nghĩ về tuổi trẻ [như tôi đã hoài nhớ khá nhiều], những mộng tưởng tuổi mười sáu khi ép cánh hoa mỏng liti vào trang giấy trắng học trò, những ám ảnh của đóa Tigôn tan vỡ, những niềm kiêu hãnh của tuổi hai mươi, hai mươi ba với “bông hồng vàng và bình minh mưa”.

Khi này, [giờ đây], hay bất kỳ thời đoạn nào khác của sự trưởng thành, tôi chọn cách mở rộng cánh cửa yêu thương. Thế giới cần điều đó. Những bông hoa cũng cần lẽ công bằng như loài người vậy. Hôm qua chúng sẽ tươi mơn mởn đầy tràn nhựa sống như tuổi trẻ. Ngày mai thì không thể. Những bông hoa và vạn vật trên đời này cũng thế.

Tôi thấy mỗi tuần, nơi mà tôi thường ghé đến, ngồi lại ngắm vuốt cuộc trầm mặc suy tưởng của mình trong thế giới loài người, xung quanh những âm thanh ồn ào vội vã từ các loại ngôn ngữ bủa vây, bông hoa lặng lẽ nhạt màu hẳn dưới ánh sáng mờ dần chiếu qua tấm kính cửa sổ lớn. Chúng đã bắt đầu tàn úa. Nhưng mắt tôi vẫn lấp lánh đầy hứng khởi, tươi mới, hệt như việc tôi mở lòng yêu thương sự tàn úa đó đã khiến bông hoa trở nên rạng rỡ bội phần giữa những mong manh đứt gãy của thời gian.

Thời gian vốn dĩ là một quan toà rất sáng suốt công minh.

Tôi không nhắc nhở gì nhiều đến thời gian nữa. Những bông hoa hồng phấn của tuần trước tôi thấy đã tàn úa lúc sáu giờ tối tuần này, chúng quyến dụ tôi. Hệt như khi người ta đi qua tuổi mười sáu, và ngồi xuống bên một góc đời thường thỉnh thoảng liếc nhìn đuôi mắt lem nhem vài vệt chân chim của mình, của những người xung quanh. Chẳng ai bận lòng với bông hoa hồng phấn đã tàn úa này. Nhưng tôi thì có. Nếu chúng ta biết cách yêu thương, mọi thứ đều có thể thẳm sâu lớn dần.

Tôi ngước nhìn lần nữa những bông hoa tàn úa trước khi rời khỏi góc bàn quen thuộc của mình. Chúng lấp lánh dưới một thứ ánh sáng khác, từ bên ngoài và kể cả bên trong chắp nối lại với nhau. Những bông hoa rũ xuống nằm trên cụm lá vẫn còn xanh nốt mùa thời gian còn lại. Ngày mai, có lẽ chúng đã nằm ở vị trí khác và tiếp tục làm đẹp cho những thùng rác đầy mùi ôi chua mà vài bận tôi cay mắt nhìn thấy một lão già vô gia cư lặng lẽ cắm cúi lục lọi, sau đó đưa chai nước ngọt còn thừa lên tu nốt. Bên trong thùng rác hẳn sẽ có cả những bông hoa tàn úa rạng rỡ.

[16]

Tôi nghĩ nhiều về những bông hồng ở Rose Garden, và tôi đã luôn như thế suốt mấy năm ẩn nấp dưới bầu trời tươi đẹp tháng mười, tháng mười một, mùa Xuân.

Đó là nơi tôi đã dừng chân, (tôi không nhớ nổi tên con đường đến khu vườn hoa Hồng) thật kỳ quái. Năm nào người ta cũng tổ chức một lễ hội hoa hồng, nhưng tôi chẳng bao giờ đến đúng ngày khai mạc, chỉ vì một vài lý do buồn tẻ chán ngắt, rằng tôi, bận bịu với việc cuộn mình trong chăn, hoặc ngồi lặng im nhìn qua khung cửa sổ thèm thuồng bầu trời tự do đầy nắng vàng ấm áp.

Tôi biết là nhắc về mùa thì nhàm chán lắm. Tôi cảm thấy nhàm chán việc thời gian tồn tại dưới các lớp vỏ bọc của mùa. Nhưng tôi vẫn yêu quý sự lặp lại này mỗi năm. (Dĩ nhiên, chỉ là ở nơi đó), phải chính nơi đó tôi mới cảm thấy vui sướng đến độ hồn nhiên, tỏa sáng nụ cười kìm nén từ những ngày tuổi trẻ. Mà tuổi trẻ của tôi là cái thứ gì gì ấy nhỉ? Khi tôi nhắc đến tuổi trẻ, tôi chỉ nhận diện được bằng những bức tường đầy bóng tối (hoặc bóng tôi) cô độc, ám ảnh đến nỗi hạnh phúc. Không cần giải thích gì nhiều về nỗi niềm hạnh phúc kì quặc này. Tôi gìn giữ cẩn thận từng mảnh ghép của tuổi trẻ, của tình yêu và thù hận, kiêu kỳ như một bông hoa Hồng đỏ thắm để lớn lên.

Tôi lại nghĩ về mùa, nhớ về mùa Xuân ở Rose Garden, khi những nụ Hồng bắt đầu bung nở vào cuối tháng mười. Ấy thế, tôi lại nhớ, tôi chỉ đến nơi đó một lần duy nhất trong năm, vì không thể kiềm chế được niềm yêu thương tràn ngập trong trái tim rộn ràng đánh nhịp mỗi lần thấy bầu trời xanh ngắt và nắng hắt qua song cửa. Thế giới của tôi, tình yêu của tôi ở trong khu vườn đó. Nói thế nào đi nữa, thì đây là những mùa Xuân hoàn hảo nhất, khiến tôi không bao giờ chán ghét, đau khổ hoặc chối từ như tháng năm trẻ tuổi giấu mình trong những góc nhà, những căn phòng kín.

Ít ra thì lúc này, tôi (một bản thể hoàn chỉnh) đang tự hỏi, tại sao tôi phải rời đi khỏi khu vườn tôi yêu mến ấy. Hẳn là ai đó sẽ nói với tôi rằng, tôi cần cái thẻ đeo trước ngực. Phải là một cái thẻ căn cước, hòng chứng minh sự tồn tại của tôi, hay chứng minh việc tôi thuộc về nơi đó, để có thể tự do ra vào khu vườn tháng mười, tháng mười một này.

Rose Garden. (Mùa dịch bệnh).

Khả năng sẽ chẳng có ai đến đó đâu nhỉ?

Không có mùa Xuân. Tôi mường tượng về một thế giới không có mùa Xuân, chỉ có lửa. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều những ngọn lửa cháy liên tục từ các mảnh ghép tôi đang gìn giữ. Chúng có thể đã được dập tắt bằng nước, (hoặc nước mắt) từ lâu lắm rồi, nhưng, lúc này, chúng đang dịch chuyển. Tôi không mời gọi, chúng vẫn chầm chậm tiến đến gần bức tường đầy bóng tối, (bóng tôi) để cợt nhả tuổi trẻ. Có lần, tôi thử ngồi xuống nền xi măng lạnh toát xám ngoét trong một căn nhà gỗ và bắt đầu mồi lửa bằng những tờ báo nhiều chữ (bỏ đi) vào một đêm giao thừa.

Sẽ chẳng có ai nhớ về những sai lầm hoặc tội lỗi đâu nhỉ? (Dù sao thì đó chỉ là những tội lỗi quá tầm thường). Tôi thử mường tượng việc gieo rắc vào những khu vườn mùa Xuân một nắm hạt ớt? (Không phải hoa Hồng). Khu vườn mùa xuân của tháng năm tuổi trẻ, được ai đó tỉa xuống toàn ớt là ớt, và tôi chỉ việc chờ trái chín, để hái. Tôi hái ớt rất nhanh. Đến cả bầy chim sẻ chim sâu chắc cũng không kịp dự phần. Tôi biết, tôi nhắc khu vườn mùa Xuân này để nhớ khu vườn mùa Xuân kia hòng so đo tính toán ký ức với hiện tại (hoặc có khi đã là quá khứ) chắc không hợp lẽ. Hẳn nhiên, bởi, khu vườn mùa Xuân này của tôi nằm trong một ngôi nhà gỗ, những hạt ớt thì được gieo trồng trong lửa. Còn khu vườn mùa Xuân ở bên kia bờ đại dương, là những bông Hồng rất to được gieo trên đất thịt, màu nâu đỏ; ngoài bầu trời sáng và xanh đầy nắng ấm áp.

Ngọn đèn vàng thuộc về ký ức (trong đêm tối) bất giác choáng ngợp trí não tôi. Khoảng không gian này nào phải ở khu vườn mùa Xuân ấy. Tháng tám. Người ta sẽ thương mến mùa thu. Tôi thì mơ mộng tháng ba, tư, ngồi dưới gốc cây sao già, hoặc cây Ginkgo vàng hết cả tháng năm.

Tôi đã nhớ ra con đường đến Rose Garden rồi thì phải? Trí não cũng biết chơi trò chơi trốn tìm lắm. Ít ra, tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi hoặc quên bẵng đi một nơi chốn tươi đẹp rạng rỡ đến thế. Dù rằng, có những ngày tôi tự nhốt mình trong một căn phòng kín, vùi mặt vào lớp chăn mỏng, chỉ để nằm mơ về một khu vườn lạ.

Gladstone Road, Parnell, Auckland Central.

[17]