eo biển hẹp
nơi ấy. lúc rạng đông
giạt bờ một xác cá voi mắc cạn.
hai quầng mắt
trắng dã những âu lo.
chéo rừng thuỳ dương rũ tóc
chít khăn tang. nỉ non … nỉ non …
bài văn tế cầu an.
*
khoảng trống giờ đây giữa đại dương
là vết dầu loang loáng mãi. dường
như nước vỗ về hoang vu đảo:
hãy đợi trăng lên tấu khúc trường
ca! đáy san hô miền hợp âm
trùng trùng tay vỗ nhịp sóng ngầm
bão lên từ lúc chưa kịp hát
điệp khúc chia tay phím nhạc câm
*
sóng vẫn rì rào … rì rào …
vỗ bờ. trăng rụng đêm nào
đáy âm u. cánh đồng san hô
tuyệt tự từ dạo ấy.
gió vẫn lao xao … lao xao … tiếng hát
già nua như tuổi tác
của triền cát. bên kia
đồi lau sậy mênh mông mây giăng
chập chùng những mùa nắng. trôi qua ủ ê
những bóng ma rũ rượi rủ nhau về
đưa đám. còn vướng lại đó đây mùi khói
lúc dân làng hoả thiêu xác cá
qua đời hôm trước.
*
biển lớn về đâu mỗi mùa trăng?
chuỗi thanh âm cũ chợt mất tăm
hơi. nước nhớ ra điều chưa hỏi:
giấu gì lấp lánh bóng trăng nằm?
*
bầy dã tràng vẫn tỉ tê … tỉ tê …
kể nhau nghe huyền thoại
mảnh vụn đuôi sao chổi
quét vung vãi đầm nước ngọt
sau cơn mưa ngàn năm trước. giờ đây
kết tủa lấp lánh những mảnh vỡ
thai hoang.
từ dạo sao đêm rượn tình hối hả
trước bình minh.
bão tháng mười hai dậy sóng ầm ì … ầm ì …
vách đá vật vã tiễn đưa
những ngư dân
biệt tăm chốn nào
không ai biết.
*
chỉ là khoảng trống tiếng động hoang
đàng. cùng đêm tấu lớp lớp vang
cất tiếng chia nhau trương chi uống
dư âm sóng sánh mảnh trăng tan
*
một ngôi miếu nhỏ
dựng lên sau đó. hiu quạnh
dưới bóng mát chéo rừng thuỳ dương
vẫn xạc xào … xạc xào …
than tiếc.
biển đêm vẫn thầm thì … thầm thì …
bờ bãi thuỷ triều. thỉnh thoảng
vọng lại lời văn tế thống thiết
của bầy cá voi
thương khóc bạn. bạt gió
từ khơi xa.
(08.2020)