1.
Mặt đất này và tôi
trong những ngày nắng cháy
nằm như cục than dưới đáy lò
không nhúc nhích
nhưng nắng vẫn cháy
chúng tôi không chết
chúng tôi nằm im
trên bầu trời cúm tàu màu sám hối
ngay cả khi nín thở
mặt đất này và tôi
cũng vẫn cháy
màu xanh của lá cây
rụng xuống
tôi hả họng nuốt niềm hi vọng
không thể chết
2.
Ở nhà và chúng ta treo mình lên
giữa sự sống và cái chết
như cách chúng ta bị bỏ trong một cái rọ
chúng ta nhìn thế giới qua mắt cáo của nó
những hố chôn tập thể
mỗi một con người là một con số
trong khi chúng ta nhớ người thân yêu
trong khi chúng ta thèm thịt
giữa những dãy số của số lượng người chết
đôi khi cái rọ cũng mênh mông quá
và cái khẩu trang che giấu nỗi sợ hãi
không thể thoát
chúng ta chạy đi đâu khi cả thế giới này cũng chỉ là một cái rọ
ở nhà và chúng ta treo mình lên
chúng ta cũng không nhìn thấy xa hơn những chiếc quan tài nằm xếp hàng
và chiếc quan tài của chúng ta được số phận mang đến
chờ ngoài cửa
trong khi chúng ta nhớ người thân yêu
và chúng ta thèm thịt
3.
Tôi nằm sấp
khoan sâu vào lòng đất
chỉ thấy
những huyệt mộ và những di chỉ trống rỗng
khi nằm ngửa trở lại
tôi thấy
bầu trời thấp
và cũng trống rỗng
nỗi buồn tôi nghiêng
4.
Đi hết mùa xuân đến mùa hè
đi hết mùa dịch bệnh và nỗi tang thương con người
sự từ tâm của trời đất
là trống rỗng dưới hai bàn chân
5.
Tôi không nhìn thấy trăng
không nhìn thấy sao
bầu trời chỉ là một khoảng tối
không tiếng nói
từ nguyên thủy những giọt máu
lặng lẽ chảy trên mặt đất
trên những khuôn mặt của thời gian
và tôi thấy mình toàn máu
thế giới chỉ có một khuôn mặt
nhưng tôi không thể hình dung
như đêm
người phụ nữ quét đường nói với tôi
người ta đang nhậu
cả xác chết
khuôn mặt tôi xanh xao nhưng đầy máu
hẳn là ngày mai không phải là điều gì mới mẻ
tôi vươn vai thở
2020