I
Thuở trời đất hãy còn nguyên chất
không như bây giờ bị đầu độc bởi một loài
đã lén ăn những trái cấm của Người
chiếm cái gốc, rồi nướng luôn con rắn.
Vậy là nhiều thế kỷ Nàng đau buồn, bỏ nhà đi vắng
còn lại chúng tôi vội phủ xuống tấm màn
và khua ngòi bút giả như Nàng vẫn luôn hiển hiện.
II
Ở chốn thiêng đàng cũng không hoàn hảo
một cây táo bị rắn leo chìa quả đến miệng con người
như cái bẫy mà Chúa trời đã kì công sắp xếp
điều động chúng ta như mồi bẫy lên đường
để người này là mồi bẫy của người kia
mồi bẫy kéo dài cho đến tận vào trong quỉ dữ.
II
Nơi địa ngục nảy mầm
nơi “ánh sáng các thiên thần để lại”
không đủ cho tất cả dùng chung.
nơi hạnh phúc, bình yên chỉ là túp lều dựng tạm
giữa các nhà hùng biện vây quanh, tranh nhau mê hoặc:
đấu tranh cho mục đích tối đen
của Satan trong miệng lưỡi thánh thần.
giết chóc nhau trên mặt đất bao la – kho tàng có hạn
càng ít đi những kẻ chia phần
chỉ còn một tên thống trị ác ôn.
IV
Vậy là hỗn loạn trên bờ chúng ta chờ một giao ước cũ
chờ các thời đại nối dài nhau cho đến
khoảng tích tắc của một chiếc kim đồng hồ gẫy gục
bay lên những tàn tro như cờ hiệu vẫy chào
một loài khác sẽ tiến lên rồi nảy nở
và tạo thêm một dáng hình thượng đế mới tinh.
**
Đảng
I
Chàng miệt mài kiểu như đang hạnh phúc
trong một phong trào uống bia
nhâm nhi cục xương lý tưởng của mình mòn vẹt
kêu ca yêu dấu những tháng năm đi săn hung bạo
cho đến tận bây giờ
những giấc mơ đã rồi đời, còn lải nhải bóng ma
nơi chấp chứa lưu manh, đàng điếm
kiểu: rất hân hạnh, kiêu hãnh, lập lòe.
II
Hãy cắt ra chồng chồng quá khứ rồi tô son
chàng hy vọng:
Sẽ có luôn một bài ca mới
để tự hát một mình an ủi
hoặc đem chia như bánh vẽ, đôi khi
lợi hại hơn một chồng bánh thật
vì vậy chàng mới có một số người can ngăn
trong danh sách kẻ thù
còn thằng hay đánh lén chàng, thì chưa vô trong đó.
III
Nhiệm vụ của chàng là vặt nhừ tử những mùa màng
và đả bại lần lượt từng người khốn khổ
nhiệm vụ của chàng là đánh đập liên hồi
để lý trí rời khỏi con đường chân lý
là viết suốt để kêu gọi nhập ngũ
tư tưởng, mà thật khác làm sao
so với bản chất của chàng – một giấc mơ thối rữa
vọng rõ ràng trên những lưỡi dao
của những tay lưu manh đỏ
không phải vì màu đỏ quàng lên
mà vì mùi đồng đậm đặc.
IV
Ôi những người anh em dối trá đến từng chi tiết
nhưng dối trá nhất là lời
nguy hiểm nhất là lời
ngu dốt nhất là lời
của những trái tim câm điếc
luôn muốn giảm trừ tự do đến mức
khó tìm thấy một Con Người
chưa thường xuyên mơ về máu của anh em.