
Hình…hình…quáng vào tôi như thế, bởi không có sự mênh mênh kiểu đang ăn giấc thì thót mình, mở mắt, mộng mị vẫy cánh vào cõi mơ để lại một khoảng rỗng trong trí nhớ nên tôi thây kệ, đời người thiếu gì lúc mơ màng không lý do, ví như Newton đang ngồi nhàn thì bị táo rơi vào đầu. Đời tôi nhan nhản những lần nhìn ra cửa sổ, nhìn như không nhìn, nghĩ như chẳng nghĩ cho đến lúc giật mình khi ai đó quát tháo một cái tên, tiếng trống trường kết liễu tiết học nhàm. Thứ mới vọt trong đầu tôi thật khó cắt nghĩa, chẳng gợn lại chút cảm xúc gây tò mò nào ngoài việc khiến tôi nghĩ đến một cái móc treo quạt trần giữa ngày mặt trời oi ả. Tiếp tục đọc








