Tru Sa | Dao Gương

Hình…hình…quáng vào tôi như thế, bởi không có sự mênh mênh kiểu đang ăn giấc thì thót mình, mở mắt, mộng mị vẫy cánh vào cõi mơ để lại một khoảng rỗng trong trí nhớ nên tôi thây kệ, đời người thiếu gì lúc mơ màng không lý do, ví như Newton đang ngồi nhàn thì bị táo rơi vào đầu. Đời tôi nhan nhản những lần nhìn ra cửa sổ, nhìn như không nhìn, nghĩ như chẳng nghĩ cho đến lúc giật mình khi ai đó quát tháo một cái tên, tiếng trống trường kết liễu tiết học nhàm. Thứ mới vọt trong đầu tôi thật khó cắt nghĩa, chẳng gợn lại chút cảm xúc gây tò mò nào ngoài việc khiến tôi nghĩ đến một cái móc treo quạt trần giữa ngày mặt trời oi ả. Tiếp tục đọc

Lê Thừa Hải | Nhật Thực

Y vừa tỉnh sau một giấc ngủ ngắn, mắt cứ ríu lại nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Đôi mắt nặng trịch như vừa phải dùng chúng để kéo nguyên một chiếc xe tải đi cả quảng đường dài, cảm giác như hai hốc mắt chẳng còn ở vị trí cũ.

Y muốn ngủ thêm chút nữa nhưng biết đầu óc không làm được. Cố nhướn đôi lông mày lên nhìn cái ánh sáng vàng nhờ nhợ phát ra từ cây đèn để cạnh giường mà y đã che bớt sáng bằng bức tranh nhỏ vẽ người bay không có đầu. Y ngồi dậy, đưa tay quờ quạng tìm điện thoại mở lên xem giờ, nheo mắt: 4 giờ 27 phút sáng. Tiếp tục đọc

Vũ Phan | Cù lao khoai của ông đạo sĩ

Sau những trận mưa lớn ròng rã trên thượng nguồn, nước lũ vàng đục phù sa từ  bên kia biên giới Miên như thiên binh vạn mã cuồn cuộn dâng lên tràn về vùng sông nước, đồng ruộng miền tây. Một biển nước mênh mông từ sông Tiền thông vô sông Hậu dồn dập đổ ra biển Đông và vịnh Thái lan qua các cửa biển lẫn kênh rạch lớn nhỏ. Tiếp tục đọc

Nguyễn Văn Thiện | Căn nhà không cửa

Tranh, Huỳnh Lê Nhật Tấn

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

“Tôi sống trong một ngôi nhà không cửa
Mỗi người đến thăm phải mang theo cửa trên lưng
Lắp vào ngồi nói chuyện, xong
Khi từ biệt họ ra đi cùng với cửa”…
Phan Nhiên Hạo

Hắn không biết vì sao hắn lại mắc kẹt trong căn phòng này. Cha hắn bảo: “Đấy là sự bất công mù mờ của lịch sử”. Mẹ hắn lại bảo: “Đấy là do lựa chọn của cha mày!” Tiếp tục đọc

Nguyễn Văn Thiện | Chôn cất bóng mình

Tranh, Huỳnh Lê Nhật Tấn

Nguyễn Thị Phương Trâm dịch sang tiếng Anh

Trưa nay, lũ ve lại làm phiền giấc ngủ trưa của lão già trên núi Chư Mang. Chúng trốn biệt dưới lòng suối Kroa từ cuối mùa khô năm ngoái, bây giờ tỉnh giấc, rền rĩ bài ca gọi mưa gọi gió. Cây phượng già vẫn còn đèo bòng lũ quả xù xì của mùa yêu thương năm cũ, chưa thể nguôi quên, nhưng lá thì đã phai bớt màu xanh ao ước. Hơi nước ở đâu xa lắm, thỉnh thoảng lại theo cánh bướm tràn qua, nhấp nha nhấp nhổm đánh thức mùa gieo hạt mới. Tiếp tục đọc

Javier Abril Espinoza | Trong vườn mắt em

Javier Abril Espinoza

Trần C. Trí dịch

Javier Abril Espinoza (1965) là nhà văn, nhà thơ và nhà soạn kịch người Honduras, hiện sống ở Thuỵ Sĩ. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng lớn như Giải Pablo Neruda cho tập thơ De aquí en adelante… (Từ Nay Về Sau…) (1996) và Giải Truyện Ngắn Quốc Tế Mari Paz Ovidi (2005). Truyện ngắn “En el jardín de tus ojos haciendo pastar conejitos de azúcar” Tiếp tục đọc

Nguyễn Viện | Thảo mai trên dốc gió

Tranh, Huỳnh Lê Nhật Tấn

Bước vào cơn mưa đầu mùa nhưng tầm tã bất chợt, tôi để cho nước từ máng xối dội thẳng xuống người. Trút bỏ mọi nỗi e ngại bệnh tật và những thứ vớ vẩn khác. Tôi suồng sã với đất trời và vui thú như trẻ con. Như thể lần đầu tắm mưa. Như thể lần đầu cởi truồng. Tôi muốn tìm một thứ cảm giác “không phải thường ngày”. Tiếp tục đọc

Nguyễn Danh Bằng | Suy tàn

Đây là câu truyện được viết về thời gian giả tưởng trong tương lai, nhưng không xa lắm.

*

Hôm đấy tiếng nổ lớn chói lọi như ở ngay trên đầu thị trấn. Sau đấy mọi sự im lặng như tờ, điện đóm tắt ngúm. Điều thê thảm nhất là toàn bộ hệ thống mạng đều dừng hoạt động, các máy chủ trung tâm đều bị đánh sập cùng một lúc. Tiếp tục đọc

Tru Sa | Căn phòng và những người gù

Tranh, Huỳnh Lê Nhật Tấn

Đường dài. Sâu hút. Chưa thấy lối. Cả con đường lẫn cánh cửa dẫn vào căn phòng đều được bao bọc bởi tường đá. Vách tường hai bên dày và kiên cố. Trần được xây rất cao. Chẳng ước tính được khoảng cách từ nơi chúng tôi đứng tới trần nhà vì khi nhìn lên tôi thấy vẫn xa xăm. Không có trở ngại trên đường, mọi thứ rộng mở, thoáng đãng như đại lộ xuyên Đại Dương. Ngọn đèn phalê đặt bên ngoài rất sáng, tôi có thể nhìn rõ cả những vết rạn loang lổ hai bên vách tường. Tiếp tục đọc

Cao Huy | Bà lão

Trên tạp chí Văn Học số 41 phát hành tháng 6-1989, Nguyễn Mộng Giác giới thiệu 6 người viết trẻ tại Úc châu: Cheo Reo, Cao Huy, Uyên Nguyên, Hoàng Ngọc-Tuấn, Thường Quán, Hoàng Từ Dương. Ba thập niên sau tôi vẫn còn nhớ truyện ngắn phóng tác “Bà Lão” của Cao Huy. Vì không khí truyện lạ lùng mà cũng vì “Bà Lão” được viết theo thể Phi Lý (L’Absurde) rất hiếm trong tiếng Việt, nhất là vào thập niên 80. Tiếp tục đọc

Trần Băng Khuê | Về một tuổi trẻ màu xanh

1.

Bắt đầu là một chiếc áo. Phải rồi, tuổi trẻ của tôi là một tình yêu mơ mộng ư? Không, chúng là chiếc áo có màu xanh mà tôi chỉ kịp nhìn thấy sau lưng chuyến tàu rời ga trong cơn mưa phùn lất phất ở ga Sài Gòn năm nào đó. Tiếp tục đọc

Phan Nhiên Hạo | Không kính

Photo, Phan Nhiên Hạo

Buổi sáng sau khi xếp xong vali chuẩn bị rời nhà người chú họ ở Toronto, Nhân mới nhận ra kính của Nhân đã bị gãy từ lúc nào. Nhân cố gắng nhưng không thể nhớ ra vì sao kính lại bị bẹp dí trên giường như vậy, một gọng gãy rời ra trong khi gọng bên kia gập xuống song song với mặt kính. Có thể Nhân đã ngồi lên kính mà không biết, hay Nhân đã vô ý ném ba lô nặng đè lên kính lúc xếp đồ? Tiếp tục đọc

Tru Sa | Phấn di

Quán không lúc nào đóng cửa và chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng 6 tháng 3. Không biển hiệu, không quảng cáo, không mời gọi cũng chẳng có thay đổi nào ở khẩu vị nhưng chúng tôi vẫn luôn tới đây làm khách, chúng tôi gọi quán café này là Trạm Tiếp tục đọc

Mai Sơn | Ngục quán

Tranh, Trịnh Cung

Chiếc taxi dừng lại đầu con hẻm, đúng con hẻm có tấm bảng nhỏ sáng đèn “cà phê Hẹn hò” phía trên cột điện giữa giăng mắc vô số dây điện màu đen như cái ổ rắn. Anh dáo dác nhìn trước nhìn sau xem có ai khả nghi bám theo không, rồi mở cửa xe, rảo bước đi vào trong, vẫn cảm thấy như có vài ánh nhìn bám nhột nhạt trên lưng anh. Anh dừng lại trước căn nhà nhỏ treo một tấm bảng y hệt tấm bảng đầu hẻm. Một cậu bé phục vụ mở hờ một cửa kính đón anh, đưa anh vào, Tiếp tục đọc

André Aciman | Dưới bóng mờ của Freud

Vũ Thị Thanh Mai chuyển ngữ

André Aciman

Giống bao du khách đã đến Rome và khác bao thành phố tôi đã đi qua, Rome đã gợi cho tôi một bí ẩn mà tôi không thể xác định rõ ràng là điều gì trên bao tầng khối đá của bao thời đại. Là thẩm mỹ tuyệt tác hay là bí ẩn đằng sau sự tuyệt tác ấy? Làm sao sự luyến tiếc hoài niệm sống động đến như vậy sau khi tôi lìa Rome? Aciman hay Apollo, hoặc cả hai, đã giải thích cho tôi Dưới Bóng Mờ Của Freud. Tiếp tục đọc