Mai Sơn | Ngục quán

Tranh, Trịnh Cung

Chiếc taxi dừng lại đầu con hẻm, đúng con hẻm có tấm bảng nhỏ sáng đèn “cà phê Hẹn hò” phía trên cột điện giữa giăng mắc vô số dây điện màu đen như cái ổ rắn. Anh dáo dác nhìn trước nhìn sau xem có ai khả nghi bám theo không, rồi mở cửa xe, rảo bước đi vào trong, vẫn cảm thấy như có vài ánh nhìn bám nhột nhạt trên lưng anh. Anh dừng lại trước căn nhà nhỏ treo một tấm bảng y hệt tấm bảng đầu hẻm. Một cậu bé phục vụ mở hờ một cửa kính đón anh, đưa anh vào, dẫn anh leo hết vài hai cầu thang. Cậu bé mở cửa và một chùm tia sáng màu vàng từ chiếc đèn pin rơi xuống trên một cái ghế nệm dài.

 “Chú ngồi đó.”

“Ok, một lát có cô gái tóc ngắn thì đưa lên giùm.”

“Dạ, được chú. Chú uống gì?”

“Hai chai nước suối.”

 “Chú cho nhận tiền trước nha.”

Anh nhờ ánh đèn pin của cậu bé rọi sáng để rút tiền trả tiền nước và cho thêm cậu ta tiền tip. Không làm sao biết được cậu ta có vui không. Còn khuôn mặt của chính anh thì sao? Cậu ta có biết gì về khuôn mặt anh lúc này? Những nét khắc khoải lo lắng chăng? Hay những tia nhìn u ám? Anh cũng không chắc về điều đó. Anh chỉ cảm thấy bên trong mình trống trải, chỉ chờ cô đến để được lấp đầy. Anh thả mình xuống ghế. Căn phòng đen nghịt, ngoại trừ đốm sáng màu xanh của cái máy lạnh và hai đốm sáng đỏ le lói trên hai cái loa nơi phát ra bập bùng đều đều những giai điệu erotic nước ngoài, âm lượng vừa đủ để che khuất những âm thanh chực biến thành bão táp của những cặp tình nhân đang thèm khát vồ vập nhau. Những âm thanh hoan lạc cố kềm nén. Những tiếng cười khúc khích vỡ vụn. Có âm thanh nghe như sự chuyển động ướt át. Và có thể nghe thấy tiếng sột soạt của áo quần. Quán nằm trên lầu của căn nhà mà anh gọi là ngục quán. Anh đã đến đây một lần, như lọt vào một ngục tối. Chỉ có những con người mê mải lần mò nhau, như những kẻ mù lòa, như những con thú thương yêu nhau nhưng tràn ngập những âm thanh của con người, con người đang thỏa mãn, được tiết chế đến tối đa. Điều này thật trái tự nhiên. Lẽ ra họ có quyền hét lên trong cơn khoái lạc. Theo ước lượng của anh mười lăm phút nữa cô sẽ đến. Anh sẽ làm gì trong vài phút ngắn ngủi này? Anh không rõ, nhưng trước hết, và ít nhất phải nhớ một điều không được làm. Là không cầm đến chiếc điện thoại di động dù anh đã tắt định vị ngay khi chui vào xe taxi. Anh có nghiêm trọng hóa vấn đề không? Và tự nhủ, cẩn thận chút cũng tốt. Rồi anh cố ôn lại những gì đã diễn ra vào cuối tuần qua. Thỉnh thoảng tiếng cười nói không kềm nén được bật to lên làm suy nghĩ của anh đứt đoạn. Anh không rõ trong phòng này có bao nhiêu cặp nhân tình. Giờ chỉ có mình anh, chưa đủ làm nên một cặp. Anh nhớ cô, buổi chiều gần đây nhất.

Cô gần như đứng dậy, chỉ tay vào chiếc xe bus màu cam đang bò chầm chậm qua.

“Anh thấy cái quảng cáo bên hông chiếc xe đẹp không?”

“Đẹp.”

“Em ước gì kịp nhảy lên chiếc xe đó.”

“Ngay cả khi đang ngồi bên anh sao?”

“Đúng vậy, anh làm em vướng víu.”

“Sao em không nghĩ anh sẽ cùng lên xe với em?”

“Đúng là em không nghĩ vậy. Vì anh chậm lụt và giống triết gia quá. Anh cứ quan sát rồi suy tưởng về cuộc sống. Em ghét.”

Mới đó mà một tháng đã trôi qua, anh còn nghe văng vẳng cuộc đối thoại của hai người giữa xe cộ ồn ào bên quán cà phê nhìn xuống đường.

Khi tôi đến, em đang ngồi trên ghế dài, đang đọc sách, trên bàn ly cà phê sữa đá đã vơi một nửa, có một lớp nước đá ở trên cho thấy nãy giờ em không đụng đến nó. Em ngồi thẳng dậy, mắt và miệng cười tươi chào tôi. Quán vắng. Em nhấp môi có vẻ muốn hát theo khi tôi vừa ngồi xuống ghế đối diện em. Trên mặt bàn kính, ngoài ly cà phê còn có một mẩu bánh mì, một cái điện thoại.

Có tiếng động, cửa hé mở, anh quay đầu nhìn và dưới ánh sáng của ngọn đèn pin của người phục vụ, anh thấy cô lẻn vào, hai tay vén chiếc váy áo ngủ bằng lụa màu trắng, như đang lội qua một khúc sông, và anh kịp đưa tay đón cô chuồi vào người anh. Anh vừa định hỏi cô vì sao dám ăn mặc hớ hênh mỏng manh như vầy mà đi ngoài đường, thì bàn tay anh phát giác thêm cô còn không mặc cả áo lót lẫn quần lót. Và anh cảm động trước sự thông minh của cô. Khi đã ngồi xuống bên anh, cô ghé vào tai anh nói: “Em phải làm như em vội đi mua cái gì đó ở tiệm tạp hóa gần nhà; nhưng thật ra em có khoác cái áo choàng, em để trong xe.” Sự táo bạo nhanh trí của cô khiến anh muốn lắng nghe tiếp. “Em thậm chí còn muốn không còn gì trên người khi bước vào phòng này.” Anh thường khi nghe kiểu nói nửa đùa nửa thật như vậy của cô. Nếu bơm thêm vào đầu cô những ý tưởng tự do của phụ nữ, và về phụ nữ, không biết cô sẽ còn đi xa đến đâu.

Nhưng cô hoàn toàn không vội vã. Đó mới là điều làm anh ngây ngất. Cô hỏi như vẫn thường hỏi khi hai người ngồi trong quán cà phê: “Anh kêu gì uống chưa?”

 “Anh đã gọi hai chai nước suối, cho nhanh gọn.”

 Cô nói, “Em muốn uống cà phê sữa đá được không?” Cô gần như quên rằng đây là một quán đặc biệt, chuyện phục vụ cà phê lỉnh kỉnh chắc là khó.

Cà phê sữa đá là thức uống ưa thích của cô, như nhiều cô gái khác, thỉnh thoảng xen kẽ là nước ép và yaourt. Đôi khi cô cũng có thể uống chút rượu vang khi hai người đi ăn thịt bò bíp-tếch và những lúc ấy cô sẽ bất chợt nói huyên thuyên, hoặc luôn miệng cười, hai má ửng hồng. Những lúc như thế này, nếu không có gì gấp gáp, thì thật tuyệt nếu có thêm rượu, rượu mạnh cho anh và rượu vang cho cô. Nhưng anh chợt nghĩ ở đây anh sẽ tuyệt đối không thấy màu ửng hồng trên má cô. Và cả nụ cười với hàm răng trắng đều của cô anh cũng chỉ có thể hình dung nhớ lại.

Anh buông cô, đứng dậy dò dẫm tìm cái nút bấm gọi phục vụ ở góc phòng.

“Anh chờ em có lâu không?” Cô ghé miệng vào tai anh, hỏi.

“Chắc khoảng mười lăm, hai chục phút.”

“Sao mình không hẹn nhau trong khách sạn?”

“Không được. Anh sẽ phải nộp giấy căn cước của anh cho tiếp tân, và trong chớp mắt tên anh sẽ hiện lên trên công cụ tìm kiếm của họ. Dù anh chẳng có tội gì mà lo sợ, anh chỉ sợ em bị liên lụy khi họ bắt gặp em đi với anh.”

“Em liên lụy với anh lâu nay rồi mà?”

“Nhưng lúc này thì phiền hà cho em hơn, khi họ muốn quấy rầy anh, họ sẽ quấy rầy những người thân thuộc của anh.”

“Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với anh?”

“Chờ cậu bé đem nước vào đã.”

Nhạc bất ngờ chuyển qua một bài hát Việt, và cô bất giác hát theo.

Khi anh từ trong tòa nhà chung cư bước ra khỏi cánh cổng nhỏ, anh chợt thấy nơi quán cà phê cóc của cô Bình (cô này gần đây còn bán thêm thẻ điện thoại, nghĩa là cô làm ăn khá lên một chút) có bốn năm anh chàng đang ngồi chăm chăm vào những cái điện thoại bỗng bật đứng dậy như thể những cọng rau giá vụt mọc lên mà ta thấy qua kính hiển vi trong phim khoa học. Họ dán mắt nhìn anh. Và anh nhìn họ. Họ sẽ làm gì tiếp theo? Anh thoáng nghĩ. Anh có hơi hồi hộp nhưng cố thản nhiên bước đi. Dù sao anh cũng có một chủ đích là đi bộ ra trạm xe bus để đón xe. Đi được vài chục bước anh cố tình quay đầu lại đột ngột, và quả nhiên thấy có một thanh niên đi xe máy kè kè sau lưng. Hắn đeo kính và khẩu trang trùm kín hết khuôn mặt. Cái khẩu trang màu hồng. Blue for boy, pink for girl mà, sao hắn lại đeo khẩu trang hồng?! Nhưng có vẻ như hắn mới tập sự đi vào nghề này. Và qua dáng điệu thì đoán anh ta có vẻ hiền lành, không có biểu hiện hung hăng sẵn sàng bạo động. Vả chăng chỉ có kẻ tập sự mới theo đuôi anh, vì anh đâu có phải là nhà hoạt động dân chủ có số má gì ghê gớm. Có lẽ họ chỉ muốn ngăn cản anh đến dự một buổi họp mặt. Nếu hành trình của anh khả nghi, chắc họ sẽ tóm anh. Trạm xe bus nằm giữa hai cây cổ thụ cao, hắn lấp ló ở sau đó cho đến khi chiếc xe bus của anh trờ tới. Anh leo lên xe, nghĩ là đã xong, vì chắc hắn ta cũng đã xong việc. Hắn đã có đủ thông tin để về báo cáo, để làm hồ sơ thanh toán một ngày công hay nửa ngày công. Nhưng anh nhầm, khi trực giác bảo anh đứng dậy khỏi ghế, nhìn qua cửa kính sau thì, thật ngạc nhiên, vẫn thấy hắn. Hắn kiên nhẫn len lách giữa dòng xe cộ trên đường. Giờ thì anh trở thành một cái mục tiêu di động. Và cái mục tiêu to lớn này, chiếc xe bus kềnh càng lù lù trước mắt hắn, làm sao thoát khỏi hắn được. Vì thế hắn khá thong dong tập trung cho mọi diễn tiến trên đường. Con mồi không thể chạy đi đâu nữa rồi. Xe bus tôi đi ngừng ở các trạm, hắn cũng rề rề chậm lại, rồi ngừng hẳn ở trước hoặc sau đầu xe. Cho đến khi anh xuống một trạm để đổi xe bus, thì hắn cũng dừng lại đó, lần này có thêm một người nữa. Anh gọi điện thoại cho người bạn mô tả tình cảnh anh suốt từ nãy giờ, cố nói to cho bạn anh nghe: Hắn ta đeo kính đen, khẩu trang hồng, áo gió màu xanh biển và mũ bảo hiểm màu trắng, xe wave đỏ. Đang đứng cách mình mấy mét nè.

Anh dừng lại vì cảm thấy cô đang khóc, nước mắt ướt lên cánh tay anh. Anh phải tự làm cho mình hợp với hoàn cảnh này hơn, hoàn cảnh của hai kẻ yêu nhau cọ xát nhau đến tận cùng. Mọi câu chuyện không ăn nhập với hoàn cảnh này đều cần loại bỏ và quên đi. Nhưng có được không? Có phải anh cần xác định xung lực chính yếu trong anh là gì không?

“Từ từ rồi anh kể tiếp.” Thực ra anh không muốn kể chuyện đó nữa.

Anh ôm cô như kẻ đói lâu năm tìm thấy thức ăn dành cho mình. Cô để mặc anh mê mải vội vàng hôn hít liếm láp vuốt ve cô. Nhưng cô không để cho cánh tay mình bị mất tự do, cô rờ đầu rồi xoa đầu anh:

 “Bao lâu rồi anh chưa cạo đầu?”

Lúc ấy anh đang vùi sâu vào hạ thể cô, làm sao anh trả lời, giờ thì đến lượt anh để mặc cho bàn tay cô vuốt ve cái đầu lún phún tóc của anh.

“Anh đang sợ hả anh?”

Anh cố nâng cái đầu mình lên một chút, nói:

“Anh có gì giống như đang sợ sệt sao?”

“Có, em thấy anh giống như con đà điểu.” – Cô nói trong hơi thở hổn hển.

“Con đà điểu vùi đầu vào cát. Em có đùa không đó?” Anh hỏi vì cô hay đùa vào những lúc như vầy, cô có tài dí dỏm. “Những người có chút trí tuệ và thích suy tư thường bị dán cho cái nhãn này, họ bị gọi là con đà điểu vùi vào sách vở nghệ thuật để trốn tránh thực tại khó khăn. Lẽ ra họ phải hành động. Nhưng anh thấy mình không như vậy.

Anh chợt thấy mắt mình bị một luồng sáng chiếu vào. Hóa ra cô đang bật màn hình điện thoại để nhìn anh. Anh nhổm dậy.

“Hai mắt anh sâu thấy ghê. Râu ria tua tủa nữa nè.”

Cái váy lụa của cô mỏng manh và mềm như nước chảy trong tay anh. Và một lúc nào đó không biết nó trôi tuột đi đâu trên cái ghế dài dành cho hai người. Giờ cô chỉ còn là một vùng mùi thơm, một chiếc bánh ngon đầy ắp mật ngọt. Và hai bàn tay anh, gương mặt đói khát của anh cùng thân thể cô trộn lẫn vào nhau trong những chuyển động hấp tấp và dịu dàng và hỗn loạn. Như hai hồn ma bóng quế vờn nhau cùng với những hồn ma hổn hển khác trong phòng. Phải chăng đây là chốn cư lưu của anh? Đầu óc anh đã ngừng suy nghĩ về tình cảnh trốn chạy của mình trong bao lâu rồi? Hay nó luôn trộn lẫn trong đầu anh và trong tim anh, khiến anh thấy mình nặng nề khi xoay chuyển.

Và đột ngột vang lên một tiếng lanh canh của muỗng và ly va chạm. Anh và cô cùng ngừng mọi chuyển động. Lúc đó mặt anh đang ở giữa hai bầu ngực cô.

Cô thì thầm vào tai anh:

“Tiếng lanh canh ở đây nghe ngộ quá anh ha?”

 “Có phải ý em là, giữa ngục tối mà vẫn có những âm thanh trong trẻo?”

“Làm sao em nghĩ được như vậy.”

Tự nhiên anh cảm thấy thổn thức nơi ngực.

“Sao anh im lặng?”

“Tiếng động này làm anh nhớ nhiều lần trong sở làm, giữa khung cảnh tịch lặng chợt vang lên tiếng lanh canh của chiếc muỗng nhỏ đụng vào thành ly, âm thanh sống động đó báo hiệu cho thấy mọi người đang chăm chú làm việc. Lúc bấy giờ sẽ nghe tiếng rì rì của máy lạnh, hoặc đó là sự chuyển động của một khối không khí, sự chuyển động thanh sạch thường thấy khi ngồi trên phi cơ băng qua những đám mây, và lúc đó anh đặt cuốn tiểu thuyết “Lạc lối về” của Heinrich Boll xuống đùi khi đọc đến một đoạn hay, với cảm giác muốn ở mãi trong những giây phút êm đềm đó. Vậy mà chuyến bay đó lại đang rì rì bay qua khối không khí trong sạch của thiên đường để đưa anh về gần đến địa ngục… Nhưng giờ ngồi đây thì anh nghĩ khác.”

“Anh nói đi.”

 “Nó làm anh chợt nhớ mẩu chuyện về thần giao cách cảm: người vợ ở xa nửa đêm thức dậy vì trong giấc mơ nghe tiếng muỗng chạm vào ly kêu một tiếng “canh” rõ to; hóa ra lúc đó ở nhà người chồng lớn tuổi của cô trút hơi thở cuối cùng sau khi hớp một ngụm nước đựng trong cái ly có cái muỗng nghiêng đặt ở bàn đêm. Ngược lại, khi người đàn ông hay người đàn bà ngoại tình ngồi ở đây và làm vang lên tiếng lanh canh, thì người vợ hoặc người chồng bị phản bội ở nhà đang ngủ lúc ấy có thể bị đánh thức đột ngột. Vì tiếng động lúc này, ở đây được khuyếch đại thành ầm ĩ dữ dội trong giấc mơ của họ.”

Anh nghe cô cười khúc khích, nhưng không muốn đưa tay lên miệng cô.

“Sao em cười? Em quen với khung cảnh này rồi sao?”

“Anh nói bậy nha. Ở đâu có anh thì em đều thấy dễ chịu. Em vui chỉ vì em không phải là người đàn bà ngoại tình.”

Anh thích nhìn cô cười biết bao! Anh nhớ từng gõ mấy dòng đại khái này khi chat với cô: “Nụ cười của em lạ lắm, và đẹp nữa. Nói chung là cuốn hút. Em chau mày trong khi cười, và bật ra thành tiếng nhỏ. Anh nhìn ngắm kỹ em lúc em cười, giống như săm soi, ngạc nhiên và lần nào anh cũng cười theo. Em có để ý thấy vậy không?”

“Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau?”

“Cũng gần một tháng rồi.”

“Ba em khỏe hơn không?”

“Có khá hơn nhiều, anh à. Ông đã được chuyển qua bệnh viện Đông y. Mỗi sáng có thể thức dậy đúng giờ và ra sân tập thể dục cùng mọi người.”

Cô có người cha ở một vùng quê Bình Tú, bị bệnh mất trí nhớ. Cô tìm cách chữa bệnh cho ông, thông qua một nhà phân tâm học nghiệp dư, lớn tuổi gần bằng cha cô. Và ông ta khai quật trí nhớ của cha cô bằng cách phục dựng lại cả một cuộc chiến tranh Việt Nam rồi kể dần cho ông nghe. Và cô thấy nó có tác dụng. Dù chậm. Tưởng đã êm nào ngờ ông thầy bị bệnh rồi qua đời thật đột ngột. Không còn ai kể chuyện, cha cô lại rơi vào tình trạng cũ, lần này lại nặng nề hơn vì phải chịu thêm nỗi mất mát người bạn kể chuyện. Cô đưa cha vào Sài Gòn, rồi vào bệnh viện tâm thần. Rồi trong một cuộc biểu tình ở trung tâm thành phố một sáng chủ nhật cô lần đầu gặp anh.

Anh đỡ cô dậy, vùi hai bàn tay mình vào tóc cô.

Cô ghé miệng vào sát tai anh:

“Anh không lên được hả anh?”

“À, do anh chưa tập trung. Em cần không?”

“Anh hỏi kỳ. Em làm cho anh nha.”

“Khoan đã.”

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

 “Anh nhớ em, muốn gặp em, nhưng phải hẹn ở cái quán kiểu này vì sợ liên lụy đến em.”

Anh thấy cô im lặng, có lẽ đang suy nghĩ một điều gì đó. Khi cô suy nghĩ, trán cô hơi nhíu lại, và đôi mắt sẽ nheo lại thành một đường thẳng. Trong lúc cô im lặng, anh cúi xuống, hôn vào ngực cô. Một khu vực thơm tho mênh mông. Nghe thoảng mùi sô-cô-la và hương sữa.

Khi xe bus đến trạm cuối, cũng là ranh giới giữa hai tỉnh, thì hành động của mấy người bám theo anh có vẻ chậm lại và thiếu kiên quyết. Khi anh rời khỏi xe bus, họ áp sát anh chỉ để chụp hình, và anh cũng lấy điện thoại ra chụp hình họ. Họ né tránh. Đứa cháu anh bất ngờ ập xe máy sát tới bên anh, thét giục anh nhảy lên. Và nó chở anh lao đi qua những con đường khuất nẻo mà nó quá rành. Chạy chừng mười lăm phút vào sâu dọc theo một khúc sông, nó dừng lại, và hai chú cháu vào ngồi trong một quán nhỏ ven lộ, lượng định tình hình. Có lẽ đã cắt đuôi được rồi.

“Anh nhắn tin nói điều đó với người bạn từ chiều đến giờ vẫn theo dõi cuộc chạy trốn của anh. Anh ta dặn “đừng để họ biết chỗ ở của anh trên đó, nó là nơi trú ẩn cuối cùng của anh, dĩ nhiên khi nó muốn biết thì nó sẽ biết thôi, nhưng trước mắt thì phải bí mật”. Và anh kêu một chai bia. Khi trời sập tối anh về chỗ trú ẩn đó với đứa cháu. Chắc chắn là không có cái đuôi nào. Khi họ không biết anh đang ở đâu thì anh dễ dàng từ đó đi đến đâu tùy ý, trừ khi anh là cả một toán quân. Phải không? Anh chờ cho trời sập tối rồi bắt taxi đến đầu con hẻm của quán cà phê này.”

“Đây là quán cà phê hả anh?”

“Quán cà phê không phải của tuổi trẻ lạc lối theo kiểu của Modiano, mà là quán cà phê ngục tối.”

Cửa phòng mở, để lọt vài mảng sáng cho thấy cùng lúc một cặp lách người đi ra.

Cô kêu thầm vào tai anh:

“Cặp này hồi nãy vô cùng lúc với em mà sao về sớm vậy?”

Anh giật mình:

“Sao em biết?”

“Hồi nãy họ đi cùng với em lên mà, anh không để ý sao? Cái áo gió màu vàng của anh chàng có mấy cái sọc lân tinh. Như áo của công nhân làm đêm ngoài phố vậy.”

“Chắc do anh không để ý. Nhưng hình như anh có thấy một tia gì như lóa sáng rồi biến mất.”

Cô vuốt ve bàn tay anh, như ủ lấy nó, rồi đột nhiên ghé mặt sát vào tai anh, hỏi:

“Sao bàn tay anh nóng vậy anh? Và có vẻ các ngón tay anh hơi bị phù. Em thường ngắm mấy ngón tay của anh khi anh chơi đàn, đàn guitar hay piano, và cảm giác là mấy ngón tay lúc ấy không thô như lúc này.”

“À, mấy ngày gần đây anh thường thức dậy với một cảm giác đau nhức trên mấy ngón tay, hoặc có thể đâu đó trên mu bàn tay. Anh thường bất giác đưa từng mu bàn tay lên nhìn thật kỹ, đôi khi thấy có vết đỏ như vết cắn của côn trùng ở sát phần da gần móng tay, nhưng thường là không thấy gì.”

“Bây giờ những vết đỏ còn trên tay anh không?”

“Chắc phải còn chứ.”

Nàng cầm bàn tay anh áp lên mặt mình. Và đoán chừng chỗ nào nóng nóng là chỗ đó có màu khác thường. Nhưng cả bàn tay anh đều nóng. Nàng muốn bật ánh sáng của chiếc điện thoại, nhưng sợ anh không đồng ý nên thôi. Với ý nghĩ đó nàng cuống lên, hôn mạnh hơn lần lượt vào hai bàn tay anh.

“Đêm nay anh định về đâu? Về căn hộ chung cư của anh hay về nhà các cháu của anh trên kia?”

“Anh chưa biết. Chẳng có gì quan trọng cả. Hoặc anh phải về trên kia để lấy mấy thứ đồ đạc quần áo, hoặc về chung cư để làm việc.”

“Người ta không gây khó dễ gì cho anh nữa chứ?”

“Không. Họ chỉ cần biết anh đang ở đâu thôi. Giờ này họ không cần tìm anh nữa đâu.”

*

Vang lên một tiếng lanh canh, dường như có chủ ý. Vì có những tiếng động như thể có ai đó đang chuẩn bị đứng dậy ra về. Anh không rõ còn cặp đôi nào ngồi trong bóng tối nữa không.

 “Hồi nãy em mặc gì?”

Anh hỏi khi bất giác nghĩ lần đầu tiên cô trần truồng ở bên anh mà anh lại không thấy gì cả. Chỉ sự vuốt ve của hai bàn tay vẽ ra giúp anh một hình dung của một thân thể, với những chỗ vun đầy, xuống thấp.

“Chỉ một cái váy trắng thôi anh. Em tưởng anh thấy rồi chứ.”

“À.”

Anh thường hỏi nàng “Em đang mặc gì?” mỗi đêm khi hai người trò chuyện qua điện thoại hay qua chat và có lần nàng trả lời qua điện thoại: “Em mặc váy. Cái nền đen hoa nhỏ li ti như hoa khế, nhìn kỹ là hoa màu trắng và hoa màu hồng chen với lá cũng li ti màu xanh. Nhưng hôm nay hơi lạnh nên em có khoác thêm cái áo lụa có cột dây.” Giọng nói của nàng nghe khào khào bí mật cộng với tưởng tượng của anh về phần thân thể mềm mại của nàng bên trong áo làm anh hưng phấn. Và bây giờ với hồi tưởng ấy anh thấy hạ thể mình động đậy và ấm cứng, đúng với cảm giác xao động của những đêm ấy.

Trong bóng tối, nàng sờ soạng anh và nhanh chóng nhận ra sự thay đổi nơi anh.

“Anh được rồi nè. Em lên anh nha?”

Nàng leo lên người anh và ngay lập tức đón anh vào dễ dàng, trọn vẹn như bao nhiêu lần trước đây. Nàng biết phải chậm, phải nhẹ, phải từ tốn. Nhưng vẫn phải mãnh liệt theo một cách nào đó. Thế là vào một lúc nào đó với một nhịp dao động thiếu kiểm soát nàng tự động bật lên một tiếng rên to. Nàng vục mặt vào vùng cổ anh. Và từ từ nàng bồng bềnh trôi nổi nhẹ nhàng trên người anh.

Chỉ một lát sau cảm giác dập dềnh khiến anh nghĩ lung nhớ về một chuyện khác.

Anh bị nhồi trong đám đông lớn dần, như bị một làn sóng biển nâng mình nhè nhẹ lên, và một khoái cảm kỳ lạ xâm chiếm anh, gần giống với khoái cảm được yêu. Anh vốn không thích đám đông, nhưng đây không phải là đám đông thông thường dù nó có đầy đủ tính chất của một đám đông. Mùi mồ hôi nồng nặc xông lên át hẳn mùi nước hoa anh mới nghe thoang thoảng đâu đó. Tiếng cười nói xôn xao xen lẫn tiếng thở hổn hển. Đủ mọi dáng vẻ, đủ mọi sắc mặc, lứa tuổi. Có lúc anh thấy đầu mình lọt vào dưới nách một chàng thanh niên.

Đây là cái bản ngã phồng nở của anh. Đây là anh, cái bong bóng lớn lên từ chiếc bong bóng eo xèo chưa có chút hơi trong thường ngày. Anh tiếp tục được ru ngủ trong cái dập dềnh của đám đông lèn chặt dần chung quanh mà không hay biết là có lúc mình bị hất hổng chân lên, suýt té ngã, và hơn thế nữa, mình đang bị nhồi vào một cơn sóng bạo lực sẽ ập tới gần năm phút sau đó. Người bạn trẻ đi cùng anh đánh hơi thấy mùi nguy hiểm đó từ nãy giờ, chứ không mù mịt như anh. Anh ghé tai anh, nói: “Tụi mình chịu không nổi đâu anh, tìm cách rút ra sớm đi, bọn chúng đang siết chặt vòng vây đó.”

Cô cũng tình cờ có mặt trong cuộc biểu tình đó.

 “Anh có cảm giác em sẽ ở đây mãi mà không cần quan tâm đến giờ quán đóng cửa.”

“Còn anh thì sao?”

“Anh ước gì được như vậy. Được nằm xuống ngủ một giấc. Mấy ngày nay anh căng thẳng quá.”

“Anh có thể về phòng trọ của em không?”

“Nếu được vậy thì anh đâu có hẹn em đến đây. Kể cho anh nghe những ngày qua của em đi.”

 “Sáng nay em đang ngồi ăn sáng ở vỉa hè thì nghe cô chủ quán la lên thất thanh: “Công an! Công an!” Người chồng và cô nháo nhào thu dọn mấy bộ bàn ghế nhựa đỏ, xếp sát vào bờ tường, bàn ghế và người cùng rúm ró. Trước đó em cảm thấy cô chủ có gì đó “lo ra”, mặt mày căng thẳng, mắt cứ nhìn về phía xa. Thế là cả buổi sáng em cảm thấy kích động cả thần trí.”

Khi nói hay kể lể một chuyện gì bất bình, giọng cô cất cao, có lúc khích động và khuôn mặt cô đỏ lên. Không biết lúc này mặt cô thế nào? Vì cô đang cố gắng nói nhỏ nhẹ đều đều như thuật lại chuyện một cách khách quan.

“Chuyện thường ngày trên phố Sài Gòn đó em. Kích động ở mọi nơi! Một cái status của dư luận viên kích động một activist ném vội một status lên facebook. Một bài thơ cũng gây kích động. Kẻ hèn hạ trước bàn phím kích động anh hùng bàn phím. Sự hiền hòa kích động sự man rợ. Sự im lặng làm điếc tai người la hét phản kháng. Nhưng cũng có sự im lặng đẻ ra tiền. Sự im lặng đó cũng rất náo loạn.”

 “Anh lại triết lý rắc rối rồi. Hôm qua em đi xe bus với ba em. Tài xế và tiếp viên xe bus mắng sa sả một cô sinh viên lớ ngớ, một cụ già lãng tai. Chiếc xe thắng đột ngột. Người tài xế hét lên, không phải với người vừa thoát chết, mà nghe như hét ai đó trong xe, Mày muốn chết hả!”

“Làn da ai cũng măng tơ. Ai cũng đang đi trên băng mỏng mà lòng thì chất nặng ác cảm.”

“Hết triết rồi đến thơ. Anh nghe nè. Giá sinh hoạt cứ tăng lên chóng mặt. Cũng chiếc bánh hamburger đó trước tết giá mười chín ngàn, sau tết tăng lên hăm ba, bây giờ là hăm chín.”

“Vậy là em ở Sài Gòn gần nửa năm rồi à?”

“Dạ.”

Khi thấy anh đã xuôi xị hoàn toàn, cô chuồi khỏi người anh, thu hai chân ngồi bên cạnh anh.

“Làm sao biết được trong phòng còn ai ngoài hai đứa mình hả anh? Em không còn nghe tiếng động nào nữa hết.”

“Em cần biết điều đó để làm gì?”

“Em cũng không biết nữa. Em chỉ muốn ngồi thế này mãi.”

Vừa lúc đó cánh cửa phòng hé mở, tiếng người phục vụ vang lên nhẹ nhàng: “Còn mười phút nữa nha anh chị.” Rồi cũng nhẹ nhàng như vậy cậu bé khép cửa lại, trả lại bóng tối của ngục quán cho anh. Cảm thấy có thể xa cô mãi mãi, và biết chắc không còn ai chung quanh, anh đột nhiên trở nên dữ dội trong cơn sầu khổ bất chợt dâng lên trong tâm hồn, và anh đi vào cô, cố gắng chiếm đoạt mọi phần thân thể cô với tất cả yêu thương. Cho đến khi nhạc trong phòng tối nhỏ dần, tắt hẳn, và những ngọn đèn trong bốn góc sáng dần lên, đậm một màu huyết dụ.

Sài Gòn, 10/2019