Trần Nghi Hoàng | Hà Nội cổ tích

còn ủ trong những khoảng tối trên những vòm cao
bao nhiêu cành chín cây mọng trái
có những giấc mơ vươn dài ra khỏi những cửa sổ
vươn dài vươn dài như những cánh tay
những cánh tay mù lòa đang dò tìm một thế giới khác
thế giới bên ngoài những vòm lá trên bầu trời Hà Nội
nhiều cửa sổ vẫn đóng im
tiếng chim hót làm chao vạt nắng đang chơi trò cút bắt
trên mấy sợ dây phơi quần áo sân sau nhà chỉ còn trơ lại một chiếc áo cánh nâu đã rách
không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở của nắng
trong những vòm tối trên những mái ngói nâu rêu
bất chợt như có tiếng thì thầm của gió và một cái gì đó
những mái ngói nâu rêu san sát gập ghềnh
lác đác những mảng ngói đỏ tươi như những mụn vá trên chiếc áo nâu xanh
và những khoảng tối hụt hẫng hụt hẫng như những giấc mơ Hà Nội
những giấc mơ lướt thướt trên những mái nhà Bùi Xuân Phái
bao mái nhà cao thấp gập ghềnh và bao khoảng tối hụt hẫng
bao giấc mơ đã vượt ra khỏi cửa sổ của những căn phòng
những bước chân đi những bước đi giữa lòng Hà Nội
vẫn thấy phố thấy nhà
vẫn thấy người qua kẻ lại bán mua sinh hoạt
nhưng ngoài tiếng chim kêu, tiếng thở của nắng và tiếng thì thầm của gió trên những vòm cao
những vòm cao khuất tất những khoảng trời Hà Nội
không còn một âm thanh nào khác
thời gian như giãn nở vô tận
không gian như đông đặc khô quánh
những bước chân đi những bước chân đi giữa vô số xe cộ vẫn chuyển động không ngừng
hàng nhân trần ở vỉa hè vẫn đông khách
gánh hàng hoa bên gốc cây cổ thụ vẫn lắm người mua
tuy nhiên sự yên tĩnh vẫn căng đầy căng đầy trong không gian quánh khô
thi thoảng có tiếng chim kêu, tiếng thở của nắng và tiếng thì thầm của gió trên những vòm cao
trên những vòm lá công viên Lý Thái Tổ đường Đinh Tiên Hoàng
tượng Đức vua khai sáng nhà Lý đang ngó xuống âu sầu
đôi chân mày Ngài cau lại và tia mắt Ngài như đăm đắm xót xa cho lũ dân oan đang từng nhóm dăm ba người rải rác đâu đó trong công viên
vừa như đang canh chừng các cặp tình nhân giả hiệu xen lẫn trong đám dân oan
các cặp tình nhân mà ai cũng biết là bọn công an đội lốt để tiện bề kiểm soát kiềm chế đám dân oan khổ
đám dân đã bị bọn đảng tà quyền cướp đi ruộng đất nhà vườn
sự yên tĩnh như dập dềnh trong không gian quánh đặc
trên vòm lá những đốm nắng lao xao
nắng vàng trong run rẩy trên thân bức tượng đồng của vua khai sáng nhà Lý
thoắt nhiên từng người từng người dân oan nam nữ già trẻ lần lượt đứng lên
họ tụ lại cùng nhau, vai kề vai, hàng trước hàng sau tề chỉnh
bọn trai gái công an giả làm tình nhân luýnh quýnh chạy vòng quanh những người dân oan
đang tập hợp
chúng chạy vòng quanh và chỉ trỏ vào họ
không một dấu hiệu
đoàn dân oan đồng loạt mạnh bước về phía trước
phía Bờ Hồ
họ vừa bước đều chân vừa hô lớn:
“hãy trả ruộng đất cho dân, hãy đòi biển đảo cho nước!”
tiếng hô đột ngột của đoàn dân oan như làm nổ tung cái không gian đang đông đặc
những con chim bay vụt ra từ những vòm cây trên cao kêu ríu rít thất thanh
gió không còn thầm thì nữa mà dồn dập cùng tiếng thở của nắng
bầy trai gái công an giả làm tình nhân thậm thọt chạy theo đoàn dân oan
đoàn dân oan vẫn mạnh bước và hô lớn:
“hãy trả nhà đất cho dân, hãy đòi biển đảo cho nước!”
từ phía Bờ Hồ, bỗng ầm lên tiếng hô lớn như đáp trả
tiếng hô của rất nhiều người, nghìn vạn người
“Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam!
đả đảo Trung cộng xâm lược!”
tiếng hô hùng vĩ từ phía Bờ Hồ và tiếng hô quyết liệt của đoàn dân oan như một cuộc hò đối đáp
hai tiếng hô từ hai phía vẫn tiếp tục vang lên
đoàn dân oan tiến dần tới Bờ Hồ
từng người ở Bờ Hồ đã hiện ra hàng hàng lớp lớp
bầy trai gái công an giả làm tình nhân đang thậm thụt chạy theo đoàn dân oan
bỗng từng đứa từng đứa khuỵu xuống trên lề đường
xác chúng từ từ mủn ra và biến mất
đoàn dân oan đã tản ra rồi nhập vào rừng người ở Bờ Hồ
những tiếng hô lớn vẫn liên tục vang lên:
“Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam!
đả đảo Trung cộng xâm lược!
hãy trả ruộng đất cho dân!
hãy đòi biển đảo cho nước!”
như có bóng cụ rùa dưới Hồ Gươm nhô đầu lên khỏi mặt nước

Ngày 23 tháng 6, 2020