Đường dài. Sâu hút. Chưa thấy lối. Cả con đường lẫn cánh cửa dẫn vào căn phòng đều được bao bọc bởi tường đá. Vách tường hai bên dày và kiên cố. Trần được xây rất cao. Chẳng ước tính được khoảng cách từ nơi chúng tôi đứng tới trần nhà vì khi nhìn lên tôi thấy vẫn xa xăm. Không có trở ngại trên đường, mọi thứ rộng mở, thoáng đãng như đại lộ xuyên Đại Dương. Ngọn đèn phalê đặt bên ngoài rất sáng, tôi có thể nhìn rõ cả những vết rạn loang lổ hai bên vách tường. Tiếp tục đọc
Huỳnh Lê Nhật Tấn
Trần Nghi Hoàng | Mê trận và mê cung (trích tản văn Những Cơn Mưa Trên Mây)
Tôi mê đọc từ nhỏ. Từ lúc biết ráp vần thành chữ, ráp chữ thành câu là tôi đã mê đọc. Chuyện này gia đình tôi ai cũng biết. Mà những bạn bè của tôi cũng nhiều phen tán thán chuyện này. Bất cứ thứ gì có chữ là tôi đọc. Từ một tờ chương trình của rạp cine cho đến một bố cáo dán trên gốc cây ngoài phố. Và ngay cả những bảng hiệu hai bên đường đi. Tiếp tục đọc
Âu Thị Phục An | Hai mươi mét vuông
mọc lên từ tâm tưởng tôi là tháng ngày dụ hoặc
trôi theo dòng sông ẻo lả ong bướm dưới trời mưa
chàng là nỗi buồn mọc cánh từ khi bỏ đi
chàng đã làm tôi ngất ngư trong bàn tay khát Tiếp tục đọc
Nguyễn Quốc Chánh | Hồi ký
1
Thiệt kỳ
Sau vài ly
Lại hứng duy mỹ
Nhớ con đĩ
Tận tụy đến phi lý
Miệt Chợ Lớn Tiếp tục đọc
Trần Nghi Hoàng | Nắng mưa cố thổ (trích tản văn Những Cơn Mưa Trên Mây)
4. Nắng Mưa Cố Thổ
“Năm tháng trôi qua day dứt mãi đời ta
Nắng mưa miền cố thổ
Phong sương mấy độ qua đường phố
Hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê”
(Sơn Nam, Hương Rừng Cà Mau) Tiếp tục đọc
Phan Nhiên Hạo | Ubud, Bali
Hai giờ sáng
chỉ một bar, tối đèn.
Chó không nhà
ho khan
trên đường hẹp,
hục hặc nhau
rồi nắc. Tiếp tục đọc