Quãng xám
giọt cà phê rỗng sót trên chiếc mặt nạ của đêm
âm sắc thời gian cứa cánh hồng ứa máu
tiếng ve như đại dịch loang thấm không gian
góc phố thủng màng nhĩ lạnh ngắt
Quãng xám
giọt cà phê rỗng sót trên chiếc mặt nạ của đêm
âm sắc thời gian cứa cánh hồng ứa máu
tiếng ve như đại dịch loang thấm không gian
góc phố thủng màng nhĩ lạnh ngắt
Nguyễn Huy Hoàng, Đỗ Nguyễn Tú Anh dịch
Ai, khi tôi khóc, sẽ nghe tôi giữa các đẳng
thiên thần? và cứ cho là một thiên thần bỗng
ép tôi vào tim mình: tôi sẽ chết vì tồn tại
mạnh hơn của người. Bởi cái đẹp chẳng là gì
ngoài khởi đầu của kinh hãi, mà chúng ta vừa đủ sức chịu,
và chúng ta chiêm ngưỡng nó, bởi vì nó bình thản khinh miệt
để hủy diệt chúng ta. Mọi thiên thần đều khủng khiếp.
Và vì thế tôi dằn mình và nuốt lấy tiếng gọi
của những nức nở tối.Ôi, ai có thể viện đến
khi chúng ta cần? Thiên thần không, người không,
và những con thú tinh ranh đã thấy
rằng chúng ta không thực sự thoải mái
trong thế giới diễn giải. Có lẽ vẫn còn cho chúng ta
một cái cây nào trên một sườn dốc, mà chúng ta nhìn
lại nó mỗi ngày; vẫn còn con phố của ngày hôm qua
và lòng trung thành biến dạng của một thói quen
mến chúng ta, và ở lại và không đi. Tiếp tục đọc
Hoa Xuyến Chi
Đôi khi
Tôi thấy gương mặt ông
Bên trong
Thịt da hình hài gương mặt tôi.
Cái góc vườn
Chổ hàng ngày ông hay ngồi
Hút thuốc và ho khằng khặc
Bây giờ tôi cũng hay ngồi
Trong những đêm buồn dài dằng dặc
Thế giới đang trải qua những ngày siêu thực, chìm trong một trận dịch bệnh lan rộng và chết chóc chưa từng thấy, như đang qua một cuộc chiến toàn cầu kỳ quặc. Cuộc chiến này không tiếng súng, không lãnh thổ để chiếm đóng, không quốc gia để tự vệ, không chủ thuyết để nhân danh, không anh hùng để ngợi ca, không phản bội để khinh bỉ, không chỉ huy để ra lệnh, không lính thí để xây thành, không mặt trận để xung phong, không kẻ thù để tiêu diệt. Một cuộc chiến không giao tranh. Một cuộc chiến mà tất cả các loại vũ khí tối tân bỗng trở nên vô dụng hơn dao cùn. Người ta không thể làm gì ngoài chờ đợi, chờ đợi chết hay chờ đợi được sống sót. Tiếp tục đọc
Vì người chủ biên bận việc riêng, kể từ hôm nay, 10 tháng 5, 2012, litviet sẽ ngưng nhận và đăng bài cộng tác cho đến khi có thông báo mới. Cảm ơn các anh chị văn hữu và bạn đọc.
Phan Nhiên Hạo
và cũng như thế
chiếu xuống lõa thể tôi
dòng sông nhún nhảy
trôi tôi ra biển trưa
dập dềnh dập dềnh
Chân Phương dịch và giới thiệu
Sau khi dịch và giới thiệu trên litviet một số nhà thơ đương đại Palestine, trong đó có Najwan Darwish, tôi được thi sĩ gửi tặng thi tuyển Je me Lèverai un Jour [Một Ngày Kia Tôi Sẽ Đứng Lên] (do Antoine Jockey >>>
Thông cáo
Anh đã có những buổi sáng
ngồi chờ những mênh mang mưa xám
Chờ trên tàn cây xanh kia vàng úa những nỗi buồn
Chờ cho quá khứ đi qua đi qua trên những con đường xa xa vắng >>>
mùa thu mớm cho môi hồng
lời tỏ tình hàn lâm
em thỏ thẻ dạ thưa như hồi mẫu giáo
tôi giật mình ngơ ngác
chửi thề thu >>>
Mất nón trùm mền cười rặc
Tôi đã mất
một cái nón.
Tôi đã mất
từ lâu lắm,
những điều hôm nay bỗng dưng >>>
Thời gian thay đổi cái này cái kia
nhưng để nhanh hơn
bạn phải ra tay
cái câu nói này của Andy Warhol quả là xứng đáng
đặt bên cạnh cái lon vừa dán nhãn >>>
Ngày mù
sáng nắng
chiều đã mưa phùn
con châu chấu nhảy hoài không lên được một bậc thang
hoa dưa chuột vàng >>>
Triển lãm mỹ thuật: “Vũ Dân Tân & Nguyễn Nghĩa Cương, Vệ Nữ ở Việt Nam.” Viện Goeth, 56-58 Nguyễn Thái Học, Ba Đình, Hà Nội. Khai mạc lúc 6 giờ 30 chiều, ngày 3 tháng 10, 2012. Triển lãm kéo dài đến ngày 14 tháng 10, mở cửa hàng ngày từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối.