Nguyễn Thái Bình | Hoa Xuyến Chi. Nhà hát của những giấc mơ

Hoa Xuyến Chi

Đôi khi
Tôi thấy gương mặt ông
Bên trong
Thịt da hình hài gương mặt tôi.

Cái góc vườn
Chổ hàng ngày ông hay ngồi
Hút thuốc và ho khằng khặc
Bây giờ tôi cũng hay ngồi
Trong những đêm buồn dài dằng dặc

Ngày tôi sinh
Ông làm bài thơ tiếc thương
Người bạn sĩ quan vừa gục chết
Ngoài sa trường
Và tự vấn
Đứa trẻ là tôi sinh ra để làm gì

Hơn năm mươi năm sau
Cả ông và tôi cũng chưa biết được
Tôi sinh ra để làm gì

Nơi gốc cây bồ đề già đã chết
Từ khi bồ tát điểu thôi về hàng đêm
Thân thể bắt đầu mục ruổng
Nở ra những bông hoa xuyến chi.

**

Nhà hát của những giấc mơ

Nhà hát
sắp xây bên kia sông
để diễn ngâm
tiếng khóc

Diễn viên
là những nghệ sĩ
nhân dân
hay nhăn răng
hát

Âm trầm u uất
thanh cao vút
oán
hờn
bản giao hưởng
của đầm lầy
ếch ộp
hay ngáo ộp

vị tướng già
trong vở diễn
hay trong cơn điên
thời hậu chiến
xách súng
đi săn lùng
giấc mơ

nhân dân, nhân dân, nhân dân
tất cả
đều không có chổ
để thờ
nên đồng lòng

được lên sân khấu
lớn