Trần Minh Quân – Mất nón trùm mền cười rặc. Lạc trong thành phố

Mất nón trùm mền cười rặc
 

Tôi đã mất
một cái nón.
Tôi đã mất
từ lâu lắm,
những điều hôm nay bỗng dưng
chợt nhớ, từng cụm từ trì hoãn, bưng bít, và đói.
Ở đỉnh tột cùng của khoái cảm, có nỗi cô đơn hung dữ
đứng chờ, nó phủ một màu đen mùng mịt.
Điều kỳ lạ
cô đơn đó, nó đang chiếm ngự một chủ thể khác,
nó bảo, nó đói, nó bảo,
nó nóng. Tôi cởi đồ cho nó.
Nó lại bảo, nó lạnh.
Tôi phải đi tìm hơi ấm cho nó
bằng cách trở về
với vị trí quen thuộc, nơi có thể sưởi ấm cho qua đêm.
Giữ nó lại để nuôi nó, như người ta nuôi chó,
tôi đã trở thành hộ vệ cho con cô đơn
có ngộ không?
Mối đe dọa trở thành tri kỷ,
đang câm nín nằm lì ở nhà, mặc kệ vũ trụ nuốt sống nhau
ngoài kia.

Đây là những lời tỏ tình của tôi đấy,
bạn có muốn trùm mền cười rằng rặc với tôi không?
 
 
 

Lạc trong thành phố
 
Người đàn ông đi trên con đường lớn,
hắn mặc bộ đồ phi hành gia,
đôi mắt mở rộng tìm… điều gì nhỉ?
những thứ nhỏ mọn như một cọng bèo.

Hắn hát, giọng hát say mê như tiếng chim cu đất
lạc trong thành phố,
làm chị nhớ em,
giấc mơ em đốt vũ trụ thành tro,
ủ dưới chậu hoa tim vỡ và những con tem
trên cái vali, mỗi sáng em dời từ phòng em qua phòng chị,
như một chuyến đi xa không có khởi hành.