Âu Thị Phục An – Mặt trời chiều chiếu xuống mặt tôi

và cũng như thế
chiếu xuống lõa thể tôi

dòng sông nhún nhảy
trôi tôi ra biển trưa
dập dềnh dập dềnh

vú tôi chói chang nắng
tôi nói với cung mạng tôi
tại tôi thích trôi
để sẽ lãng quên tôi

sẽ lãng quên chút mặt trời sót lại trên dòng sông cũ
nhưng mà giờ đây
mặt trời ấy cũng nằm trên mông tôi
để âu yếm
bằng chút ấm nóng cuối cùng

tôi giang hai tay hai chân
nằm sấp xuống định mệnh buồn
mà biển đã cưu mang

khi dòng sông ói ra
một mặt trời lấp lánh bóng nước

thì nó vui mừng

vẫy gọi tôi…