Quãng xám
giọt cà phê rỗng sót trên chiếc mặt nạ của đêm
âm sắc thời gian cứa cánh hồng ứa máu
tiếng ve như đại dịch loang thấm không gian
góc phố thủng màng nhĩ lạnh ngắt
không một bước chân
những hơi thở đâu đó đang trườn qua nhân gian
chùng xuống
sắp rơi
như tiếng gàu chạm mặt nước giếng sâu
đã đến lúc
sự hoang phế lên ngôi
trong trái tim đền tượng nấc lên tiếng mù loà
những cây cầu
những con đường
những hố vực
những đường bay
đã sắp xếp gọn ghẽ trên chiếc băng ca
những vòng xoáy rực lửa
đã tru lên một màu khói xám
**
Sáng ở Cù nghe chim khóc ai oán
vài suy nghĩ lở dở đã tắt
buổi sáng mòn dần trong gió
mặt chạm mặt tình cờ
bụi đắp lên cánh hoa nát tiếng rên khẽ
những móc xích hờ hững của từng con sóng
nhô đập đến rã rời âm ba
khi kiếp người không trôi nữa
khóc cười bị chôn đứng trong cổ họng
một chuỗi hoang vu mọc mầm trên sa mạc xương trắng
đã đến lúc môi hôn làm ô nhiễm thế giới
loài người tự nhốt mình trong đám mây rối bầm
từng sợi tóc chết dần chết dần lấp não
mặt trời với đôi chân què ngã quỵ trên tiếng nói của sự man trá