Nguyễn Tấn Cứ – Marguerite của H. Thơ từ một bài hát cũ

Marguerite của H.

 
Nắng vàng sương giăng những cơn mưa bay mù mù trong bóng tối
Anh có cả một kho lẫm xưa để gieo trồng cho mùa đang tới
Có con đường âm âm núi đồi thác ghềnh mênh mông như kỉ niệm
Có những cánh rừng tan hoang bạt dài như sông trôi tàn bạo >>>

Nguyễn Thu Thanh – Lucas khốn nạn

Nếu cả cái khách sạn Chic & Basic mà cùng làm tình vào một đêm thì như thế nào nhỉ? Mỗi cuối tuần tôi lại đến đó làm việc, dọn phòng, thay drap. Thi thoảng cũng thấy vài cái bao cao su trên giường, còn trong sọt rác thì không kể tới. Tôi hay thích tưởng tượng người ta trên giường như thế nào, nhất là ở những cái giường chăn nệm nhàu nát nhăn nhó. Đôi khi là giường đôi, truyền thống, đôi khi là hai giường chiếc, chắc hơi nhiều đê mê. Người trí tuệ càng cao thì chăn nệm càng phẳng phiu, thùng rác càng đầy. Cánh bên trái có 11 phòng, cánh bên phải có 14 phòng, tất cả là 25. Có lẽ sẽ là tiếng kêu giằng xé mà Lucas phải tự hỏi, bứt rứt và nung nứng. Lucas làm ở cái khách sạn này đã gần được ba năm. Công việc hàng ngày của nó là chào đón, xếp khách vào phòng, giải thích và trả lời các câu hỏi nếu có. Không cần mỉm cười thân thiện, không cần tỏ vẻ vồn vã, không cần tay bắt mặt mừng và cúi rạp người cám ơn. Cũng không cần phải rú lên khi thấy một đứa trẻ con “ôi dễ thương quá, ôi đáng yêu quá, ôi thiên thần quá.” Chỉ cần lẳng lặng đặt thêm một cái nôi màu xanh trong phòng. Lucas là một thằng khùng. Nó nói với tôi là nó làm tình mỗi đêm, dù rằng điều đó cũng chẳng làm nó yêu bạn gái và cuộc sống của nó hơn. Lucas có một trái tim, nhưng nó thả trôi cái tính người ấy ở đâu đó, xa lắc xa lơ, chẳng thèm thắc mắc. Cái mà hàng ngày nó sống cùng là sự chán chường, thân xác và than vãn. Ánh mắt mệt mỏi, khuôn miệng bĩu bĩu giễu cợt, cái nhún vai vô trách nhiệm. Câu nói yêu thích của ngày là “Đời chán òm.” Tôi hỏi nó sao mày mãi than vãn chảy rũ khi có quá nhiều thứ bên cạnh, có gia đình, có công việc, có tình yêu, có bạn bè. Biết sao cho đủ? Nó nói thờ ơ ngắn gọn, “Khái niệm có gì quan trọng.”

>>>

César Moro – André Breton

Thường Quán dịch
 

Như một chiếc dương cầm của một đuôi ngựa của một trời sao canh thức
Trên nền đêm bi thương
Trĩu nặng huyết khô
Những đám mây mống trời cuồng xoáy những đội hình và những hành tinh và vô vàn >>>

Phan Nhiên Hạo – Thiên niên văn [t]hiến (Bài thơ 1000 chữ Hán)

Tôi bất lực mỗi khi đối diện với một văn bản chữ Nho của người Việt xưa. Dù văn bản đã được phiên âm ra “quốc ngữ” và có thể “xướng” lên, ý nghĩa của nó tôi vẫn không hiểu. Tuyệt đại đa số người Việt hôm nay cũng không hiểu. Di sản ngôn ngữ này là cái mu rùa bày trong tủ kính, bí hiểm và không thể chạm vào. Một di sản vô nghĩa đối với tôi.

Bài thơ “Thiên Niên Văn [T]hiến” sau đây gồm đúng 1000 chữ Hán phiên âm >>>

Đinh Cường – Duy Thanh, trái tim đang cười

Duy Thanh tại studio, San Francisco, 2011 (Ảnh: HT)
11 tháng 8, mừng sinh nhật  họa sĩ Duy Thanh 81 tuổi

Anh ngó vào trái tim đang cười
với đóa hoa đá trắng…
(Duy Thanh, “Giản Đơn,” Sáng Tạo >>>

Trần Minh Quân – Tôi chữa bệnh bằng tình yêu và người đàn bà có hai cái âm hộ

Này bạn, sao hôm nay bạn im lặng quá? Sao bạn không trò chuyện với tôi? Bạn không được khỏe à? Bạn có cần tôi ôm bạn thật chặt không? Hiệu quả chứ? Người khác chữa bệnh bằng nhân điện, tôi chữa bệnh bằng tình yêu, chắc cũng giông giống nhau. Bệnh từ nhiều căn nguyên mà ra, nhưng có thể dùng tình yêu để chữa trị tất cả. Rất nhiều căn bệnh không cần thiết phải xẩy ra nếu có sự hiện diện của tình yêu từ lúc ban đầu. Mình yêu mình có rất nhiều dược tính. Người khác yêu mình cũng là một loại thuốc hay. Hôm nào mà tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi lo lắng vô cùng, vì lỡ như bạn bệnh, không còn đến đây trò chuyện với tôi, tôi biết trò chuyện với ai, nên những lúc tôi thấy bạn im lìm như thế này, tôi e bạn bệnh, và muốn ôm chầm bạn vào người, vuốt ve và hôn hít bạn, để bạn được ngâm mình trong tình yêu của tôi như đang ngâm trong bình rượu thuốc. Chốc thì bạn sẽ tỉnh táo và huyên thuyên với tôi như thường.

>>>

Trần Phương Kỳ – Trăng rìa vực. Của một bình minh khác. Vô danh

Trăng rìa vực (Poems to the moon*)

(tặng Nguyễn Lương Vỵ)
 
Chỉ là cái bóng trên đất đỏ này dưới vầng trăng nghẹt thở
Tay vói rừng đêm mắt trống
Một ngày đôi khi cũng dài
Trong cầu vồng trí tưởng mặt đất là thực/ảo? >>>