thì lẩn quẩn
cũng lại là mấy chuyện tình nóng hổi
ai biểu đẻ ra ba con vịt trời đầy màu sắc
để từng năm từng năm
chúng sãi cánh bay theo mùa động đực
chúng chỉ để lại những ánh mắt buồn
mẹ ơi
mẹ ơi
đừng để nước mắt nhỏ xuống mấy cái gối đẹp
trong đêm khuya khoắc
tôi bật dậy ngồi sững
cái đèn ngủ màu vàng cũng ngồi sững
bóng tôi ở đằng sau lưng
coi bộ buồn hiu
nó không động đậy
chừng như nó đợi tôi thở dài
để nó khóc hay sao í
(thưở nhỏ xíu tôi thường sợ ma hay ngồi y như vậy)
dẫu sao
bây giờ
cũng sướng hơn xưa nhiều
tôi chỉ ngồi gõ gõ bằng hai ngón trỏ
không còn như xưa
tôi thường đốt đèn dầu
chun vô mùng cho muỗi khỏi cắn
kê cuốn tập trên gối
làm thơ tình
gửi báo vu vơ…
thiệt tình mà nói
cái anh chàng móm duyên ngày xưa
chưa chắc biết đọc thơ tôi
vì hắn chỉ thường đàn và hát nhạc Chế Linh
“con đường xưa em đi
người ta kéo dây chì ” (kẽm gai)
sao mà đêm dài quá mạng
tôi nhớ ba con vịt trời đáng thương
đang dẫm lên số phận
của chúng
nhưng mà
sao tôi còn ngồi đây một mình
buồn phiền làm thơ
trên cái gối
của tôi.