Cái Kén
tôi gọi ký ức tuổi thơ tôi
ngủ vùi
trong tấm chăn rêu xanh thẫm
ngôi nhà không số của thời gian
luôn khóa chặt cửa
những mảnh giẻ rách thời tinh nghịch Tiếp tục đọc
Cái Kén
tôi gọi ký ức tuổi thơ tôi
ngủ vùi
trong tấm chăn rêu xanh thẫm
ngôi nhà không số của thời gian
luôn khóa chặt cửa
những mảnh giẻ rách thời tinh nghịch Tiếp tục đọc
Tôi chỉ là con sóc nhỏ ưa leo trèo
Sáng tối nhảy nhót
Trong mảnh đất nhỏ hoang tàn
Nơi tôi được dắt tới một ngày
Vì chiến tranh xua đẩy Tiếp tục đọc
khi não bộ thoái hóa hư rữa nhão nhoẹt như đất bùn
hắn bẻ đôi những con chữ rạc rài trên bàn phím
quăng vào chiếc cốc nhựa xơ xác trống không Tiếp tục đọc
Hai giờ sáng
chỉ một bar, tối đèn.
Chó không nhà
ho khan
trên đường hẹp,
hục hặc nhau
rồi nắc. Tiếp tục đọc