Vũ Phan | Mảnh vườn

Tôi chỉ là con sóc nhỏ ưa leo trèo
Sáng tối nhảy nhót
Trong mảnh đất nhỏ hoang tàn
Nơi tôi được dắt tới một ngày
Vì chiến tranh xua đẩy
Khu vườn cây cỏ mọc oằn oại
Nổi sợ hãi và tôi cùng tồn tại
Những con chim cũng sợ hãi
Bay thật xa khỏi đó
Trên những đôi cánh thật kỳ lạ
Vài sinh vật khoét sâu vào lòng đất
Cùng chìm mất với dế giun
Còn tôi leo quanh những nhánh cây
Bò theo cùng năm tháng
Ngày nắng có mặt trời
Đêm đen có trăng sao
Mưa là những hạt ngã khỏi mây
Khi giông bão khuấy tròn
Trên khu vườn quê cũ
Con sóc hết một đời loanh quanh
Cứ leo lên trèo xuống
Những cành cây giờ đã nhẵn nhụi
Nhìn xuống chân mảnh đất cũ
Nơi chiếc rễ bám sâu tìm hồn nước