Ngô Nguyên Dũng | Nơi tôi giấu những linh hồn thơ ấu


tháng ba một ngàn chín trăm năm mươi chín
tôi sắp sửa lên tám.
đức Dalai Lama thứ mười bốn
vượt Hy-mã-lạp-sơn
lìa Tây tạng
trong một đêm bão tuyết.

*

khuya ấy
tôi mơ thấy
mình mộng du giữa mịt mùng băng giá.
chân không. lẻ loi.
trên người vỏn vẹn chiếc áo thun
và chiếc quần xà lỏn. tay ôm lon guigoz
đựng những mùa hè
những lời rì rào của sóng biển
những trái dầu hai cánh
tới mùa lại rơi đầy
lề đường Hồng Thập Tự. trong những chủ nhật
ba dẫn anh chị em tôi đi lượm me rụng.
và tìm những xác ve bám thân cây
trong công viên Tao Đàn
inh ỏi tiếng hát
như thể khao khát
điều gì. không ai biết.

tôi hỏi ba
những con ve thoát xác bỏ đi đâu?
ba lắc đầu.
có lẽ chúng đã lớn
và đang tìm một nơi ẩn náu
khác. an toàn và kín đáo.
đâu đó. trước khi chết.

còn tôi
trong giấc mộng khuya ấy.
độc hành trong núi tuyết
chỉ để tìm một nơi thật sự an toàn và kín đáo.
cho tôi chôn giấu
những mùa màng nhiệt đới
những giai điệu cuồng nộ của đại dương
những trái dầu hai cánh héo khô
những xác ve mối gặm tơi tả
và linh hồn bụi bám những năm tháng ấu thơ.
tôi đã phung phí hoang đàng
suốt thời hoa niên.

*

giờ đây
tôi không còn nhớ
mình đã mai táng chúng nơi nào
trong hốc đá
chập chùng băng giá
Hy-mã-lạp-sơn.

đức Dalai Lama thứ mười bốn
vẫn sống đời lưu vong.
cũng như tôi
tha hương chốn này
đã quên mất từ đấy
nơi tôi giấu những linh hồn thơ ấu.

09.2020

Photo, Cao Hùng Lynh