Nguyễn Lãm Thắng | Một buổi chiều cũ rích

như một vết xước trên bầu trời
những ngón tay đưa lên
những mũi tên lặp lại khát vọng tìm máu
một bụm khói cạn kiệt
không còn một ngày
một loài ong lạ chết khô trong tiếng chuông rằm
một đám ma toàn người sống
chiếc quan tài rỗng
những quay quắt chỉ điểm tô cho sự dối lừa
không gian đóng băng cổ họng
những tượng đã thừa ra mặt chuột
dưới bước chân người là biến động can qua
không thể chặt đứt cọng tóc buồn
đã nghe mùi khét trong tuổi
mùi động đực không cứu rỗi được nếp nhăn
loài người tru lên bằng tiếng nói lịch sử
sự lừa dối mãnh liệt hơn cả thuốc súng
đã giết chết hàng hàng lớp lớp
những con bọ hung đã làm vua trên đống cứt
thời đại của nỗi buồn
là sự kiêu ngạo không phân biệt tuổi tác
cứ ném vào vũng tối một mùi khét
như đủ một đêm hỏa hoạn nghìn năm
ôi những thiên tài chớp nhoáng
đã xâu những đồng tiền làm dây xích thắt cổ địa cầu
ôi giấc mơ đã dơ mất
chúng đã nhân danh cứu rỗi
và đã mài bén con dao từ chiếc lưỡi của mình
những sự lặp lại
những sự nhàm chán
mùa thu đã chết vì sự lặp lại của lá khô
một buổi chiều cũ rích

Tranh, Nguyễn Lãm Thắng