nếu bạn đọc để ý
những con chữ già nua chỉ quanh quẩn ở hiên thềm
xa lắm là bên kia đường, khu rừng đối diện
nơi có thể mường tượng ra một nhúm đất xa lơ lắc
nơi nào đó thường gọi là đất nước
mùa hè bầu trời trong rừng cây xanh thẳm
mùa đông màn trời xám trơ trọi những nhánh cành còm cõi
không còn có những chiếc lá xanh tươi khi còn trên cành
và úa vàng quéo quắt khi rơi xuống đất
cái chuyện đổi màu thật sự chỉ có thể nhận thấy được
khi chúng lăng xăng chạy trên sân vườn
cùng những ngọn gió chướng múa may quay cuồng
cỏ cây mầng rỡ ngả ngớn đón chào
những sặc sở xiêm y
những ngữ ngôn dị ứng
những tượng hình ngô nghê
đang cố quá cảnh vào một mảnh đất
còn mang tiếng man khai
ở thế kỷ 21
này
nếu bạn có đọc
những gì tôi viết
cũng chỉ là chai lon gạt tàn ghế sắt thùng nước chậu cây cảnh, và
những ý nghĩ tôi đã uống hút khạc nhổ ngồi tưới lên chúng
từng ngày chờ, đợi
dưới mái hiên tạm trú
bên cạnh người vợ trẻ lam lũ sáng tối
bên cạnh đứa con thơ dại còn lon ton đến trường
không gì, đấy là điều bình thường
như bao đời sống khác
đang trầy da tróc vảy
ở thế gian này
dưới mái hiên tạm trú
những gì tôi viết
nếu bạn có đọc thấy
thường là ăn tục nói phét
bạo miệng lắm là chửi thề chửi đổng
giảm áp lực đời sống
trong khi thời cuộc ngày càng tăng sự bực tức lắm chuyện bức xúc
thế mà cư dân nơi đây vẫn tỉnh queo nói cười tươi tỉnh
chào buổi sáng buổi trưa tạm biệt buổi tối chúc ngủ ngon gặp lại ngày mai
không nổi điên cũng lạ
trong khi ở việt nam
chỉ mở miệng khi cần thiết cấp bách, còn không thì
như cái xác chết, cạy miệng cũng không thèm nói
nếu còn ở quê nhà
tôi cũng thế thôi
ù lì tượng tạc
biết nói gì chứ
một khi xã hội đã xuống cấp trầm trọng
đất nước đã rách tươm
ý thức
không phải,
kể cả ở nơi đây tôi cũng thế
biết nói gì chứ
khi sự diễn đạt về thân phận
vốn đã khác biệt
trong từng cách hành văn
của mỗi xã hội.