Lê Trinh | Cải biên: Trái tim của Đan Ko (hay sự dụ dỗ của chủ nghĩa cộng sản)

Hãy theo ta, hãy theo… trong đêm ta sẽ
dắt các ngươi về tới chân trời xanh ngát
nơi có mặt trời và dòng nước
phì nhiêu, sáng soi no ấm đều đều…
hãy theo ta, hãy theo… trong đêm ta sẽ
dâng hiến trái tim ta trở thành ngọn đuốc
và dĩ nhiên có lửa thì không thể nào đi lạc.
Hãy theo ta, hãy theo… nhưng
ôi thôi trái tim này chỉ cháy trong chốt lát
và hắn đã bắt đầu trở mặt vào tại phút giây
chỗi dậy yếu hèn, lý tưởng được cải biên thành đủ trò bóc lột
của đoàn người vào giờ hăng hái quên mình
(và từ giờ thì luôn trong cảm giác:
Càng ngày càng mệt nhọc).

Hắn đã hiện nguyên hình hèn nhát, tham lam.
Hãy theo ta, hãy theo… !

Bị phản bội thì căm thù thường trên hết
họ cố gắng tìm về bằng con đường khác
vừa đi vừa nguyền rủa Đan Ko.
Một bài thơ buồn cho đất nước

Mẹ! chúng con cầu mong sẽ không còn gặp lại nét mặt của Người
ngày ngày vẫn nhăn nheo nhỏ lệ
của một người mẹ nghèo suốt đời đau khổ
ôm rổ hàng bán ế liêu xiêu
bước lên cái cân thuế không hề có đáy
của bọn vẫn trải ghế bàn cao sang uống ăn, bán chác
chia nhau, đánh nhau, tranh giành nhau xương, máu, thịt…
và cha nữa, cha! khi cái bóng biển khơi của Người
lụi cụi trong làn khói đen ngút ngàn sát khí
cố gắng giấu đi từng con cá cuối cùng.
Nhưng biết làm sao khi chúng đặt trên Người là một đền đài ma quái
còn tay giáo chủ bây giờ thì ngồi hẳn ở trong tranh
được sánh ngang hàng với các bậc thánh thần
tay xiết chặt con dao phóng lợn
cổ vũ cho đám con hoang đàng, độc ác:
“Hãy yêu thương tội ác của mình người anh em
hãy yêu thương, yêu thương không bao giờ ngơi nghỉ”.