Lê Trinh | Paulus ở Stalingrad

Ta cứ tưởng sẽ đến nơi này như một cuộc dạo chơi
như đã từng đi dạo từ sông Seine đến Paris
rồi chiếm đoạt ngay luôn niềm kiêu hãnh, cùng kho tàng của nó.
Cho đến khi những cụm tăng chảy lệ, đứng im
thì thành phố này cũng đã hoang tàn
những khẩu pháo tắt ngấm, móp méo
sau khi đã kiệt sức khạc nhổ ra cái chết.
Mà từ sông Volga vẫn không ngừng tuôn ra những tiếng thét
của kẻ thù càng lúc mạnh hơn chặn đứng những đoàn quân
hớn hở xuyên qua rồi đau khổ nhận ra là mình lầm lẫn
di chuyển không ngừng sau những bức tường
không phải để tiến lên mà để trốn chạy cái chết rượt đuổi
dưới bóng những chiếc máy bay tiếp tế vô nghĩa, nổ tung.
Những tiếng thét xông lên thường cuốn theo
những con người vào chung một kiểu chết lạnh lùng.
Mùa đông trên mảnh đất này với cây bút trên tay
đã cày nát những cơn điên rồi từ từ đóng băng chôn chặt
như một mệnh lệnh: “không được rút lui”.
Vậy là nền thành phố trở thành một bản danh sách lổ chổ ghê rợn
mà những con người không ngừng bị gạch tên trong bất lực.
Chỉ còn mấy lá cờ trắng là có thể giơ lên vẫy vẫy
nhưng lãnh tụ thì vẫn giả vờ, tiếp tục phát huân chương
cho những anh hùng không hề tuẫn tiết.

Friedrich Wilhelm Ernst Paulus (1890 – 1957) là thống chế chỉ huy quân Đức trong trận Stalingrad, 8-1942 – 2-1943, và bị đánh bại bởi quân đội Soviet.