Tro Tàn Vất Vưởng
Tôi
công dân Mỹ da vàng.
Bạn
da vàng công dân Mỹ.
Chúng ta giống nhau,
mọc rễ
từ Việt Nam.
Cây Việt lưu vong gần nửa thế kỷ.
Nhánh cành len lỏi khắp các tiểu bang.
Vô số lá xanh giục giã trổ nụ.
Vô số lá già rụng không về cội.
Rễ còn ôm xương cốt chiến sĩ không tên.
Tôi
rễ Việt công dân Mỹ.
Bạn
công dân Mỹ rễ Việt.
Có khi nào chúng ta nhớ ngọn quên nguồn:
Tưởng mình da lóng lánh?
Cô bé lọ lem – Công dân lọ lem?
Hoàng tử cóc – Công dân cóc?
Có khi nào tự chôn cất công dân lưu vong?
Có khi nào tự lừa mình bằng sơn xì màu trắng?
Tôi e rằng có.
Vì sao lưu vong ít nhớ ít nói về lưu vong?
Tuy kể lể lòng thương nhớ quê nhà.
Chuyện lưu vong là tương lai, không phải quá khứ,
Là thế hệ Việt mai sau, không phải chính trị quê người.
Là cha mẹ ông bà đợi chờ dưới lòng đất.
Là nhổ cỏ lượm rác nghĩa trang quốc gia.
Là xấu hổ lá rụng tro tàn vất vưởng.
Tôi nhàm chán nghe lập lại Hội nghị Diên Hồng.
Mệt mỏi thấy diễn tuồng Bạcg Đằng giang.
Nghi vấn mỗi khi hô hào chiến công hiểu hách.
Vì tôi biết,
bạn và tôi gốc rễ giống nhau:
Hèn.
(2018)
**
Mùa Thu Không Phải Mùa Máu
Không ai có thể gọi mùa thu tên gì,
vì nếu có tên,
sẽ không còn là mùa thu.
Nhưng có thể đếm tên mỗi người lưu vong,
vì nếu không có tên,
sẽ là những ai chết hối hận.
Mỗi trái tim mất nhà cần nụ hôn quê mẹ.
Nước mắt chảy xuôi.
Đám con lưu lạc,
nước mắt không chảy ngược.
Mệnh lưu vong
không để dành cho những ai trốn nhà đi chơi,
ngụp lặn phồn hoa đô hội,
đấm bóp xác thịt, vuốt ve công danh,
như những hàng xóm Việt.
Vì lưu vong không phải Việt kiều,
tấp nập trở về quê mẹ,
mẹ ghẻ,
sống với chồng Trung quốc,
vô tư hỏi mồ ông nội chôn ở đâu?
Mỗi bộ não mất nhà cần tiếng ho quê cha,
nhắc nhớ quê hương đang bệnh truyền nhiễm.
Mùa thu không có tên.
Khi đặt tên Thu Cách mạng,
trở thành mùa máu.
Những ai lưu vong không có tên,
chúng ta thành lập cộng đồng “Lưu Vọng.”
Đốt lửa “hy vọng” thành “nguồn tin”:
Quê tôi sẽ có ngày mừng rỡ
vì con dân biết yêu quê mình.
(2018)
**
Chẳng Học Được Gì Ngoài Xấu Hổ
Tôi dịch thơ Châu phi thời thuộc địa và hậu thuộc địa.
Những đoạn họ lột da đen làm cờ chống ngoại xâm,
dùng máu đỏ sơn lại màu sắc bản đồ,
dùng sự chết hôm nay bảo đảm sự sống ngày mai.
Tôi xấu hổ.
Tôi dịch thơ Do Thái thời xây dựng Israel.
Những bài thanh niên nam nữ tự nguyện trở về lập quốc,
từng tuổi trẻ đổi từng nhúm đất,
xác nằm im
hồn tề tựu theo gậy Mose, Abraham.
Ngàn năm mất nước, dựng lại quê nhà.
Tôi xấu hổ.
Tôi dịch thơ Nhật.
Họ tự hào bằng lòng tự trọng.
Tự mỗ bụng chứng nhận đời anh hùng.
Lòng yêu nước Thần phong.
Thắp sáng những lời Hài cú.
Tôi xấu hổ.
Người Việt lưu vong ơi,
tại sao chúng ta chẳng làm gì,
chỉ liên tục xâu xé nhau?
Người Việt lưu vong ơi,
có lẽ chúng ta sợ mất mát, sợ chết,
sợ làm không đủ giàu.
Có lẽ phẩm chất làm người thiếu nhiều tiêu chuẩn.
Có lẽ trí óc khôn lanh nhưng tinh thần mê muội.
Có lẽ chúng ta chọn thà hèn để bảo vệ bình an.
Người Việt lưu vong ơi,
tại sao chúng ta như vậy?
Tôi dịch thơ lưu vong thế giới,
mới biết mình lưu vong hạng dở.
Mỗi đất nước thành hình tồn tại
trên lòng yêu thương dân tộc,
mà dân mình lại ít ưa nhau.
Tự nghĩ
mình cũng ít ưa ai.
Tôi vô cùng xấu hổ.
(2019)