Tôi kết hôn với nữ thần Tự Do
ngày mồng 4 tháng 7 năm 1975
bên bờ hồ ngoại ô phố Little Rock
những người bảo trợ làm chứng nhân.
Tôi lưu vong như người bệnh động kinh,
theo nỗi nhớ nhà giãy giụa.
Lời ứa nước miếng trào bọt xuống nỗi buồn.
Tâm tư trợn trắng mắt.
Hôn mê khoảng mười phút.
Mười phút khỏi làm người mặc cảm phế bỏ quê hương.
Tôi lưu vong ít nỗi niềm Chinua Achebe
“Quê Hương Tan Rã.”
Không khát vọng Ngudia Wendel
“Chúng Con Sẽ Trở Về, Ôi Mẹ Luanda.”
Chỉ sầu não trên môi: “Adieu Mon Pays,
Giã Biệt Quê Nhà.”
Kẻ lưu vong đại khái,
thỉnh thoảng làm thơ hiu hắt tình quê.
Thỉnh thoảng oán hận.
Thỉnh thoảng vong thân.
Hầu hết lơ mơ chiêm bao thất thế.
Thức dậy chưa?
Tôi lưu vong giống chiếc phao câu cá
bềnh bồng với lưỡi câu không mồi,
cột vào tự do
chờ dính may mắn.
Chẳng câu được gì
ngoài trừ tuổi đời lặng lẽ lục bình.
Tôi lưu vong không xứng đáng lưu vong.
Kết hôn với nữ thần Tự Do,
gửi thân,
tìm ngày thứ 366.
365 ngày lưu vong thả nổi.
Vừa ngã xuống.
Nước bọt ứa ra ghi lại thành lời.
Ý tứ động kinh,
điều gì giãy giụa,
trong một đời bình yên
cồn cào thao thức.
(2017)
—
Ghi:
Things Fall Apart, tiểu thuyết của Chinua Achebe
“We Shall Return, Luanda,” thơ của Ngudia Wendel
“Adieu Mon Pays,” ca khúc của Enrico Macias