Chúng ta không còn khả năng giải thích,
một cách trung thực,
tại sao lại thù ghét lẫn nhau,
chỉ vì khác ý nghĩ chính trị?
Chúng ta không còn tự hiểu, chuyện dễ hiểu:
không tôn trọng ý kiến người khác
làm sao họ tôn trọng mình?
Phẩm chất tự do vắng mặt.
Những cái Tôi không hài lòng cái Có.
Những cái Tôi bất mãn cái Không.
Những cái Tôi cần được nhận diện, cần ca ngợi.
Những cái Tôi hiện diện sau cảm tưởng vô danh.
Những cái Tôi yêu cái Tôi quá đổi.
Những Tôi đó
nhảy múa
thét gào
kêu gọi chú ý
càng lúc càng dữ dằn
tự rơi vào bóng tối của cái Tôi.
Những Tôi đó
gặp gỡ
la lối
tự cảm thấy hãnh diện
tự cảm thấy nổi tiếng
tự cảm thấy ghê gớm
tự cảm thấy lãnh tụ
tự đi vào thế giới ảo
nơi điện tử sẽ mất vào không gian vô tận.
Càng ngày
những Tôi đó càng cô đơn
rồi cô độc.
Những cái Tôi tử tế
im lặng
xa lánh.
Khí giận dữ sẽ dễ đau tim.
Tiết thù hằn sẽ dễ đứt mạch máu.
Suy nghĩ cách nguyền rủa sẽ dễ ung thư.
Những Tôi đó
nên tự thẩm vấn,
có phải sức khỏe đang âm ỉ vấn đề?
Chúng ta không thể thuyết phục bất kỳ ai
khi làm dơ giá trị của họ.
Không thể thỏa mãn cái Tôi
vì cái Tôi không bao giờ thỏa mãn.