Mùi trước cơn mưa là mùi hy vọng.
Mùi sau cơn mưa là mùi thỏa mãn.
Tôi đi từ xứ sở hom hem đến xứ sở béo phì,
tất cả những cơn mưa giờ đã mất dấu.
Mùi bánh mì là mùi buổi sáng.
Mùi kênh Nhiêu Lộc là mùi còn lại của ngày.
Thành phố của quá khứ cá chết và tương lai sập cầu,
những người tập thể dục đái xuống nước.
Mùi nhà hộ sinh là mùi cách mạng.
Mùi của đám tang là mùi chiến thắng.
Cuộc trường chinh ở giữa gồm nhiều trận đánh nhỏ,
chống trả, tháo chạy, bỏ lại kẻ bị thương.
Mùi mồ hôi là mùi cái tôi trần trụi.
Mùi xà bông là mùi cố gắng.
Mồ hôi vĩnh cửu, xà bông hữu hạn,
tôi đứng dưới vòi sen đã hỏng, chiêm nghiệm về biện chứng.
Mùi thuốc Bắc là mùi lo lắng.
Mùi cồn là mùi đớn đau.
Căn nhà đông người sống dồn lại sau chiến tranh,
mẹ tôi bệnh, loa phát thanh ba lần mỗi ngày sỉ nhục người bại trận.
Mùi giấy bạc là mùi tàn nhẫn.
Mùi sách cũ là mùi hối tiếc.
Người ta hối tiếc vì không đủ tàn nhẫn để kiếm nhiều tiền,
hay quá tàn nhẫn vì suốt đời đọc những cuốn sách hoàn toàn vô ích?
Mùi mắm tôm là mùi truyền thống.
Mùi rượu đế là mùi vọng cổ.
Xung đột văn hóa là va chạm giữa kẻ tham ăn,
và kẻ say sưa với những giá trị trừu tượng.
Mùi đám cưới là mùi thỏa hiệp.
Mùi ly dị là mùi cuộc biểu tình bị giải tán.
Mỗi người mỗi ngả, tin rằng sự thất bại này chỉ tạm thời,
cho đến ngày gia nhập hội kín mới.
Mùi bến xe là mùi bổn phận.
Mùi dầu gió là mùi hoang mang.
Rời bỏ quê nhà lên thành phố kiếm ăn,
những người nông dân thèm một bữa giỗ.
Mùi đất nước xa là mùi nhà kho.
Mùi đất nước gần là mùi ngọn đồi.
Tôi ngủ trong kho, thức dậy trèo lên đồi,
nhìn xuống thành phố những con đường chằng chịt.
Mùi là cuộc điện thoại gọi về ký ức,
là nhật ký của thời gian,
và những ghi chú không phai trên bản đồ du lịch.
Mùi là cái nhìn cô đơn trong bóng tối,
về một thế giới không còn ảo giác.
Thế giới tôi đang đến gần hơn mỗi ngày.
06/2020