Ngô Nguyên Dũng | Miền giới hạn của chữ

chỗ trọ anh vỏn vẹn manh chiếu cũ
rách thêm một miếng sau mỗi lần giao hoan
với cơn giông chữ
gõ cửa bất ngờ
giữa tịch mịch đêm.

anh nằm đếm tiếng tắc kè thở than
cùng bóng tối
hừng hực sáo ngữ
trong nghĩa trang những muộn phiền
và kích dục bằng biểu cảm
của loài cú hoang trừng mắt
rình rập mỗi chữ – mỗi dòng – mỗi chương
mỗi tiểu sử – mỗi dấu gạch xoá
và ghi chú.

anh co ro lẩn tránh
lũ gián chực chờ gặm nhấm miền giới hạn
của lằn vôi rắc quanh manh chiếu
khử trùng những trang bản thảo
bầm dập máu sau những lằn roi trầm cảm
ngôn ngữ rụng tả tơi.

đêm rớt xuống
hai lõm mắt anh âm u
những hoang tưởng lập loè thú tính
mải miết truy lùng những thợ săn chân lý
trong rừng rậm văn chương phún nọc độc
rắn không ngớt rao giảng lời thánh kinh
sáng thế ký.

anh thản nhiên
miệt mài bón quén cảnh giới chữ
ngoảnh nhìn lại
một trăm năm đã trôi qua
còn đỏ hỏn những lằn roi hành xác
trên lưng địa cầu.

ngày tôi trở lại
thắp nhang cho mộ phần anh
quyển sách vẫn nằm đó
chưa chép xong đoạn cuối.

(06.2020)