Phan Nhiên Hạo | Từ Phan Thiết đến tương lai

Năm 1980 ở Phan Thiết
trong khi đứng xếp hàng mua bột mì tem phiếu
như một trong hàng triệu kẻ khốn cùng,
mà cuộc “giải phóng” đã tạo ra,
một bà cán bộ nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nói,
“Thằng này không có tương lai ở đất nước này.”

Không thể có tương lai
trên chuyến tàu chèn nhét, đứng một chân
rời ga Mường Mán,
qua những làng mạc đang phân hủy,
nơi trò giải trí của trẻ con là nhặt đá,
ném lên cửa sổ những toa tàu,
như ném oán hận vào giấc mơ đầy tiếng động
lướt qua và rời bỏ chúng.

Những người bị đá ném trúng đầu vẫn đứng,
chảy máu cho đến hết cuộc hành trình.

Không thể có tương lai
trong ngôi nhà bị bọn thảo khấu lục soát,
cắt cổ đàn ông, bóp vú đàn bà,
phá đổ bàn thờ, vạch quần đái giữa nhà, nói,
“Và thời đại mới đã bắt đầu.”

Ngày mưa là lúc duy nhất người ta có thể trốn ra ngoài,
và khóc mà không sợ bị nhận biết.

Tôi đến một đất nước khác, điều đầu tiên tôi để ý
là họ thắp quá nhiều bóng điện
trong những tòa nhà sau giờ làm việc.
Thành phố nhìn trừng vào ký ức mất ngủ
của kẻ nhập cư cần nơi ẩn nấp.

Lái xe suốt đêm ra bờ biển phía Tây,
đợi mặt trời lên trong đất liền.
Mặt trời bị những tòa nhà che khuất.

Lái xe về nhà
ăn sáng bằng nửa ổ bánh mì,
nặn từ thứ bột mua năm 1980 ở Phan Thiết,
trương nở đến tận tương lai.
Và đọc những cuốn sách du hành chỉ kể một nửa sự thật.

05.2020