Ngô Nguyên Dũng | Hoang tưởng một trưa nắng

lúc người đàn ông tìm ra. tiệm thuốc bắc đã
đóng cửa. thấy treo bảng ghi dòng chữ
“nhà nghỉ tang một tuần”. bên trong có cụ già
mặc quần xà lỏn và áo thun ba lỗ
xoã tóc ngồi đếm tiền.
trang thờ thần tài tù mù đèn vàng

soi mờ quá khứ những chủ nhật đi tắm biển
ngập ngụa mùi cá khô giữa trưa nắng. bất chợt
nghe lũ còng gió vẩn vơ cất tiếng
hát bài đồng dao khi sóng rút.

dưới đáy sâu người thợ lặn nhẫn nại gắn thêm
ngón tay cho cánh đồng san hô khuyết tật bẩm sinh.
không. không phải đâu. biển kêu nài. chỉ vì
chúng nó uống phải chất thải bầy cá voi nhiễm
vi khuẩn lạ đến từ đại dương băng giá.

chỗ đã tuyệt chủng loài ó tuyết. và đã lâu rồi
không còn thấy dấu giày người thám hiểm
léo hánh. sóng rã rượi tấu khúc vĩ cầm chia tay
những mùa trăng.

đêm đêm vẳng lại
tiếng hú cầu an thống thiết của bầy sói hoang
sống sót sau lần đuôi sao chổi quét ngang địa cầu.
những băng sơn tan chảy.
lũ hải cẩu trốn đi biệt tăm.

nơi nào không ai biết.

khi người đàn ông quay lưng bước đi.
chợt nghe tiếng ai cất lên.
thuốc dán trị nhức mỏi mới về sáng nay.

ông xoay mặt nhìn. ngọn đèn thắp
tù mù trang thờ thần tài
tắt ngúm
từ bao giờ.

05.2020