nguyễn man nhiên – crazy kim

tôi nhớ đêm nhà kim
áo khoác treo một dấu hỏi
cô mặc chiếc váy nhỏ màu trắng với những chấm polka đỏ
cô là một khoảng cách, nhưng với tôi lúc này cô đang đứng trước mặt
tôi nhận ra lý do tại sao tôi đã ở đó mà không phải là một nơi nào khác

đó là khi tôi bắt gặp cái nhìn xói mòn, im lặng và điên dại của kim
đêm kẻ những đường viền lên mắt cô mệt mỏi
cảm giác kỳ lạ của tình yêu chảy từ những giọt nước mắt
giống như cận cảnh quay chậm trong một bộ phim
không trang điểm

tin tôi đi, giữ lại những cảm xúc không phải là một cái gì quá khó khăn
đôi khi chúng ta chạy như điên qua đám đông xô đẩy
hét lên tên ai đó ở giữa đường phố
thành phố hình thành từ các con số và các dấu hiệu
trong đó kim sống và thở

khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác mở ra
tôi biết nếu mình đi qua cánh cửa trước mặt
như những sợi dây điện cháy đến rạng đông
kim là một cách sống, một phần của tiếng thở dài
một dấu đóng trên bóng tối