7 giờ sáng là khoảng nắng đẹp nhất Sài Gòn dù 12 giờ đêm mới là lúc thành phố thành thật. Người ta ăn điểm tâm với sườn nướng trứng chiên cà phê pha sữa đặc hoặc đường. Bữa nào cũng là bữa miễn một ngày ba bữa miễn đất nước luôn giàu đẹp ba miền.
Đó là năm hai ngàn lẻ một tôi trở về Sài Gòn tôi trở về máng nước. Cuộc sống có những lúc rơi xuống giao thông hào một mặt trận uể oải bạn không thể ngóc đầu bạn không thể đào ngũ bạn có một chiếc mũ bị bắn thủng bạn ngồi lên trong khi ngắm đàn chuột ăn xác chết.
Tôi đi xe gắn máy và làm nghề viết thuê cho công ty quảng cáo một công việc dạy bạn cách kiệm từ và vặn óc. Phần tôi ghét là chất nghệ vàng vàng bôi lên trên tiền bạc. Nghề này cũng kiếm bộn nếu bạn biết chải đầu bằng xì dầu trộn nước bọt.
Qua đường Ngô Thời Nhiệm tôi thấy một bà già ngồi dưới bức tường cao bên hông Viện Da Liễu đang khóc lóc nước mắt lã chã rơi như xe ép nước mía.
Điều khiến tôi chú ý là bộ dạng giấu giấu của bà. Bà chặm mắt liên tục bằng khăn rằn nhàu nhỉ như cố chận khổ đau để nó không chảy tràn xuống lòng đường làm bực mình những người đã/sắp ăn sáng với sườn nướng trứng chiên cà phê pha sữa đặc hoặc đường.
Tôi dừng lại hỏi bác có chuyện gì vậy bác bà hốt hoảng nhìn lên lắp bắp nói con gái tôi ở trỏng tôi đang chờ dưới quê gởi tiền lên lo cho nó không có gì không có gì đâu cậu.
Bà thậm chí cố tỏ ra tươi tỉnh để tôi thôi hỏi han để tôi đi cho mau để tôi thấy bà không phiền hà ai bà chỉ là một thân mọn trong thành phố vĩ đại với vô số đại gia đại nữ kiều đại tàn ác đại ngu xuẩn.
Bà hoàn toàn không tỏ ý xin tiền hay cần được kể lể bà chỉ sợ tôi sẽ trách móc bà vì đã dám ngồi khóc trong buổi sáng Sài Gòn lúc 7 giờ là khoảng nắng đẹp nhất.
6.2012