Trước khi mọi thứ trôi đi
Trong buổi chiều Độc Lập
miền đông bắc Mỹ
Tôi nằm dưới bầu trời ngập nắng
dưới những núi mây
đè xuống cát.
Tôi nhét trí nhớ vào vỏ chai
ném ra giữa sóng
thấy mình nằm trên một tấm ván nhỏ
trôi trong trận lụt
mùa tháng 7. 1977.
mình là vỏ chai của thời gian .
Lúc bao triệu người đem đổ thải xuống biển
những bao rác giấc mơ
không bao giờ tái sinh .
Tuổi trẻ đầy giấc mơ ,
và tội ác
Và bây giờ
Tôi, cùng bao nhiêu triệu người
đang bơi trên cát
trong ngày nóng nhất
tháng 7. 35 năm .
Pháo bông bắn lên ngập trời
cùng tiếng súng
đâu đó
bên kia biển
nơi cơn sóng nhỏ những người biểu tình
dạt vào
nhìn xa một phối cảnh
chảy máu.
Đêm qua , Fyodor đã nói vào tai tôi :
sự trừng phạt cho tội ác của tuổi trẻ mày
có lẽ chỉ là vũng nước
mày đang tắm cùng cái nắng thật khô
bên chai bia
bốc hơi trước thời gian kịp đến. chao âm.
Đêm Sa
không hiểu sao
tôi cứ nghĩ rằng Sa đã chết
trong bóng tối
từng nuôi nấng chúng tôi
Nơi màu đen
cấy những câu thơ đen
rải lên
những đám mộng vụn vật
không hiểu sao
tôi cứ nghĩ rằng Sa đã chết
lúc những câu thơ cũ
phục sinh
trong tôi
trong bóng tối cũ
Sa đi qua
&
Chúng tôi ngồi xuống
hát cùng nhau một bài tình ca
nhìn thơ mọc lên da thịt
trước khi bóng đen
sắp tắt .