Lũng kín
Nghe tin một bạn tù vừa ngã xuống
Đông đem cái nắp màu tro xám
Úp xuống trần gian sướt mướt chiều.
Ngày đi tắm gió tênh hênh núi,
Đêm về ngủ đụng với cô liêu.
Áo xanh sọc trắng tù không án,
Sắn sượng ngô khê đắng não nề,
Sạp nằm xộc xệch xương cà nứa,
Nghe vọng cú ngàn giữa tỉnh mê.
Màn buông kín nắp chật quan tài,
Gió ngoài đồi dại rú bi ai.
Ta như cá quẫy trên bàn thớt
Vì lưỡi dao bằm của khổ sai.
Tội chúng kéo dài hận cách ly,
Chia sông rẻ núi với phân kỳ,
Chồng xa cách vợ, con lìa mẹ,
Chẳng một người về trăm chuyến đi.
Liềm thù lại hái thêm cô phụ,
Chồng chết nằm co manh chiếu tù.
Mây giăng lũng kín thêm kín lũng,
Lòng ta âm u thêm âm u…
Hoàng Liên Sơn, 1976
Dưới lưỡi bào trường
Phận triệu tiên rồng còi cỏn con,
Điêu linh bào phá ước mơ mòn.
Tuổi thơ ấu sớm rành đau đói,
Mẹ héo hắt và cha héo hon.
Dăm bào xoắn quắn bắn lau chau,
Khốn đốn nổ tung từng tế bào.
Xã hội Cộng hoà tranh siêu thực,
Thảy đều một thứ ma xanh xao.
Lốn nhốn âm hình lật đật phố,
Cam đành lọt lỗ cống hư vô.
Cảnh chiều vàng ệch tông hoang tưởng,
Tít tắp gia cư, nghĩa địa mồ.
Hành khất, anh hùng cùng một đứa,
Chiếc thau gỉ khỉ khấn làm trò.
Ăn thừa uống cặn, nhìn nhâng nháo,
Thế giới quay đầu bố thí cho.
Phật đi rồi, Chúa vẫn lưu vong.
Lửa mắt vô nhân cháy rực tròng.
Hoàn vũ sum vui, mình vắng mặt,
Gián thù thâm nhấm não tử ung.
Trời đất bình thường, người mạt kiếp!
Dạ nào bận bịu khóc cha chung?
Tim nào xót xáy tìm ra chữ
Ngang tấm thảm hoạ thế kỷ hung?
Khi phấn son khuya lã chã tàn,
Tiếng tuồng nhường tiếng côn trùng ran.
Tai nào trằn trọc nghe trằn trọc
Ngoại trú dân gian nhịp thở khàn?
Gối nào tội lỗi quỳ sám hối?
Tay nào nhục nhuốc chắp ăn năn?
Phiên tòa chung thẩm ngay tâm thức,
Chánh án cũng là tên bị can.
Sài Gòn, 1985
(Trích Cung Trầm Tưởng, Một Hành Trình Thơ (1948-2008), nxb Tiếng Quê Hương, Virginia, 2012, trang 160, 248)