Đỗ Hữu Chí – 20 phút ở thư viện. Một chút nữa về sự thật…

20 Phút Ở Thư Viện
 

Minh họa: Bút Chì (Đỗ Hữu Chí)

Tôi đang ngồi ở thư viện, và sẽ viết ra tất cả những gì tôi có trong đầu, trong 20 phút.

Tôi thích ngồi ở đây, một cái bàn gỗ tròn có phần khoét giữa lót kính trong suốt, gần với dãy giá sách Văn chương / Thơ, mã thư mục PS 3553 .R48. Bây giờ là mùa cao điểm, cuối học kỳ, nhưng cũng chẳng có mấy sinh viên ở đây. Có một em da ngăm tóc xù đơ đang ngồi cách tôi năm mét, chéo bên tay phải. Phía trước góc 45 độ cũng bên tay phải là cầu thang lên tầng hai. Các hướng còn lại toàn sách là sách.

Ngồi im.

Tôi thích mùi ở đây. Mùi sách. Mùi im lặng. Vừa viết xong thì có người kéo ghế lẹt xẹt, lại có người xuống cầu thang lạch cạch. Nhưng dù sao thì vẫn im lặng. Tôi thích.

Tôi có khoảng mười ba tỉ thứ đang xếp hàng đợi được viết và vẽ. Nhưng tôi có một số việc cần làm trước khi cho chúng ra ngoài. Quạ cú lắm, nhưng tôi biết hắn kiên nhẫn còn hơn cả tôi.

Tôi thích một cô gái trẻ. Nói thế thì hơi sai: tôi thích RẤT NHIỀU các cô gái trẻ. Nhưng cô này khá đặc biệt – là gái trẻ nhưng lại chịu khó tư duy, đọc, viết. Cũng gần gần giống như đảng viên nhưng mà tốt vậy. Tôi thích môi của cô ấy. Và mắt nữa. Nhưng cô ấy quá trẻ chăng?

Còn 7 phút. Tôi thích cái đèn treo tường màu mỡ gà hình trụ tròn cách bốn mét phía trước mặt.

Tôi thích mưa, nhưng trời đang nắng.

Tôi thích cả nắng.

Khi tôi nói tất cả đều tốt đẹp, ối người không tin, và tôi biết tại sao. Đành kệ họ thôi, tin thì tốt cho họ chứ tôi đâu có được lợi lộc gì. Tôi chỉ được lợi lộc từ niềm tin của chính tôi.

Phía bên kia thư viện, cách một con đường là quán kem nổi tiếng Leopold’s. Có lẽ tí nữa tôi ghé ăn kem – mấy tháng rồi tôi chưa ăn.

Còn 3 phút.

Ngồi im.

Một cô bé tóc vàng ba lô màu cam đang lên cầu thang.

Hết giờ rồi.
 
 
 

Một Chút Nữa Về Sự Thật Cho Nốt Cơn Buồn
 

Đứa hâm nào đã viết “sự thật là không có sự thật nào cả”? Láo toét. Sự thật sờ sờ ra đấy. Sự thật là, thiên hạ sợ sự thật như sợ hủi. Thiên hạ tránh sự thật bằng mọi cách. Thiên hạ xoa xuýt, vồn vã, hớn ha hớn hở phô hết những gì vui vẻ đẹp đẽ ra ngoài, bao nhiêu đau khổ xấu xí đem giấu tiệt vào trong. Cố đè xuống, cố chôn sống. Cố lảng tránh cố vòng vèo. Hô hô. Rồi thì tranh nhau gào lên thật tôi không ngờ cô lại như thế! Anh là đồ tráo trở hai mặt! Sao các anh chỉ nhìn vú nhìn mông tôi mà không nhìn vào tâm hồn tôi? Ôi chao mấy thằng của nợ lăn ra cười: con điếm gọi đó là tâm hồn của nó!

Sự thật là, thiên hạ sợ khổ sợ đau hơn sợ chết. Kết quả: chẳng còn gì để chết nữa cả. Rặt một bầy xác sống đi lờ ngờ, cười hềnh hệch.

Bao nhiêu người chịu được SỰ THẬT trên đời này mà không phát điên? Khoan đã, không mặc định là lũ xác sống đi lờ ngờ kia là bình thường nhé. Chúng nó điên loạn thú vật bên trong cả. Nhưng những người điên tỉnh táo, điên-đẹp-trai, tại sao họ điên và bao nhiêu người điên như họ? Có lẽ SỰ THẬT quá nặng, quá cao, quá rộng, quá sâu, quá sức tải của thần kinh con người, những ai dám đưa nó lên bề mặt, dám vuốt ve ôm ấp nó. Bùi Giáng điên, Van Gogh điên, Nietzsche điên, McMurphy cũng điên nốt. Ai bảo ông Phật không điên?

“Vài người mất trí và trở thành linh hồn, khùng điên. Vài người mất linh hồn và trở thành tâm trí, bác học. Vài đứa mất cả hai và được chấp nhận.” ― Charles Bukowski

Sự thật là con người ta mục ruỗng mỗi ngày, dù làm hay không làm gì. Tất nhiên có một số việc tốt hơn những việc khác. Nhưng những thứ gọi là cứu cánh, không gì khác hơn là ảo tưởng. Tất nhiên, có những ảo tưởng đẹp hơn những ảo tưởng khác. Và cái ĐẸP lại là một chuyện khác hẳn.

CÁI đẹp nhé. Không ai nói ĐỰC đẹp. Sự thật là giống cái rất quan trọng, quan trọng trùm lên mọi thứ. Một cái hĩm vũ trụ.

Dù sao đi nữa, rốt cuộc đứa hâm nào đã viết “sự thật là không có sự thật nào cả”? Thằng khùng nào đi tuyên truyền “this shit is not real shit?” Tất nhiên nó là cứt thật rồi, thằng điên, cúi xuống ngửi và nếm xem.

Quan trọng nhất là chuyện anh bơi qua cứt như thế nào. Thế thôi.