Hôm nay tôi kể bạn nghe về những buổi gặp gỡ buồn tẻ. Những cuộc gặp đã thành một thói quen. Mỗi thứ Sáu, sau giờ làm việc, họ đến quán cà-phê ở góc đường, mỗi người đến từ phía khác nhau, người đàn ông mở cánh cửa nhỏ, người đàn bà lẳng lặng bước vào, đi qua những tấm đá lót sàn, đến cái bàn ở góc quán. Họ chuyên lục tìm những cái góc để ngồi – góc xó là nơi yêu đương của họ.
Họ kêu một bình trà, và một miếng bánh. Họ chia nhau bình trà và miếng bánh, dù họ cũng không hiểu tại sao họ lại gọi như thế. Người đàn ông không uống trà (không cả cà- phê hay bia rượu), và người đàn bà thì chỉ thích uống cà-phê, không thích uống trà, nhưng không hiểu sao cô ta lại đồng ý kêu bình trà. Cũng không nhớ là ai đã đưa ra ý kiến ấy, có thể là người đàn ông, và cô ta đã nghe đâu đó một câu hỏi rồi gật đầu, chứ thật sự cô không nhớ người đàn ông đã hỏi gì.
Hôm nay họ gọi một miếng tiramisu. Ban đầu người đàn ông không đụng đến, để nhường cho người đàn bà. Đàn ông như thế cũng tốt. Nhưng người đàn bà chỉ cầm cái nĩa chọt vào miếng bánh rồi để đó, lâu lâu lại cầm nĩa lên nhìn chứ không ăn. Đến khi người ta tới dọn đi cái dĩa thì hình như người đàn ông đã ăn gần hết phần bánh. Hắn nghĩ, hắn chỉ ăn đồ thừa thải, tại sao người đàn bà gọi bánh mà không ăn, cũng như bình trà, hắn đã châm trà cho cô mà sao không thấy cô uống, cô cầm ly lên nhắm lấy vị rồi để ly xuống lại trên bàn.
Thật phí. Nên hắn ăn phần còn lại, như hắn đang thay thế cho lẽ phải, tha thứ cho hành động phí phạm của người đàn bà ngồi trước mặt. Hắn là người đơn giản. Hắn có thể ngồi bất định một nơi hàng giờ, không cần suy nghĩ gì, tâm trạng lúc nào cũng tĩnh lặng như bức tường trắng. Hắn không quá cần điều gì, không quá thiếu điều gì, cũng không quá ghét ai. Ai làm gì mặc họ, đối với hắn, người khác hạnh phúc hay đau khổ đều như nhau, không liên quan đến hắn. Như người đàn bà trước mặt, hắn không cần cô ta lên tiếng, không cần biết tại sao cô ta kêu trà nhưng không uống hay không ăn tí nào miếng tiramisu (dù hắn có thắc mắc, nhưng là sự thắc mắc thoáng qua, như một con ruồi bay phớt trước mặt rồi mất dạng). Họ sẽ ngồi đến khi cả hai hết nhu cầu ngồi với nhau, người đàn bà sẽ lên tiếng, câu nói duy nhất của cuộc gặp gỡ và cũng là báo hiệu chia tay, “Tôi phải đi washroom.” Người đàn ông gật đầu, trả tiền bình trà và miếng bánh, và ngồi đợi người đàn bà trở ra. Họ sẽ cùng ra cửa, và chỉ như thế, họ chia tay, đến thứ Sáu tuần sau lại gặp nhau ở quán này. Nếu phải liệt kê những thứ mà hắn cần tới trên đời, thì đây là thứ duy nhất mà người đàn ông đã dần dà cần tới, tuy chính hắn vẫn chưa biết điều này, vì nó đang diễn ra hàng tuần, chưa bị đứt đoạn, nên hắn chưa cần phải nhớ tới.
Còn phần người đàn bà, cô ta cũng không màng, vì cô ta không để ý đến điều gì ngoài việc lỗ mũi mình đang nóng, trời đang mưa, và cô ta đang không suy nghĩ được việc gì. Mắt người đàn bà mờ đi. Cơn buồn ngủ trở lại. Thật ra cô ta đang nghĩ, phải viết cho hắn một lá thư. Lý do? Không có lý do gì, ngoài việc cô ta đang ngồi đây, lúc nhìn lên không thấy hắn nên bất chợt hoang mang tự hỏi, tại sao hắn không có ở đây? Nếu có thể đóng xập tất cả cánh cửa, bỏ hết bên ngoài những đòi hỏi và hệ lụy của bản thân, của các mối quan hệ với đồ vật và cảnh vật, tôi muốn trùm chăn ép mình vào ngực anh mãi, cái ngực thỏm. Có quá nhiều nguồn sống, nhiều sức sống, một vạn ngàn cách sống khác nhau trên cõi đời, tại sao chúng ta không thể sống như chúng ta muốn? Tại sao không thể sống cho đúng con người mình? Sống như một người điên, một kẻ khờ, nhẹ dạ và cả tin trước mọi sự trên đời. Tại sao tất cả mỗi nụ cười không thể là hy vọng? Tất cả hơi thở là yêu đương? Yêu đương liên tục tiếp nối nhau bước vào quán cà-phê, tìm một góc bàn, và ngồi xuống. Ngồi xuống không làm gì, chỉ để tiếp tục thay phiên nhau thở ở một góc bàn. Nếu không đủ ấm, có thể dắt nhau ra ngoài đứng dưới ánh nắng của buổi trưa quá giấc. Tất cả những suy nghĩ này, người đàn bà ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, cô cho chúng là những suy nghĩ bâng quơ, không có gì đáng chia sẻ, bất quá chỉ là những lời nói nhảm. Trong đó cũng có một phần là nhu cầu tự vệ. Có những thứ cô không cho ai biết về mình vì chúng chỉ duy nhất thuộc về cô, cô giấu chúng như chuột đồng giấu thóc. Người đàn ông ngồi trước mặt, họ đã cùng nhau đến quán này từ bao giờ cô không nhớ, chỉ biết đã thành một thói quen. Chính xác hơn là người đàn ông đã thành một thói quen. Họ không bao giờ hỏi nhau những vấn đề cá nhân. Họ không cần biết đối phương từ đâu đến, làm việc gì, thậm chí có gia đình hay chưa. Họ không biết và cũng không có nhu cầu để biết gì về nhau, chỉ cần sự có mặt của đối phương vào mỗi thứ Sáu lúc 3 giờ chiều tại cái quán này, rồi chia tay.