Nguyễn Quốc Chánh – Tai nạn Quỳnh Dao: tiểu thuyết và xi nê hóa những tình huống nghiệt ngã rồi cướp đi cái sinh mệnh lãng mạn những câu chuyện tình lý tưởng, nó na ná mẫu thân của trào lưu phim Hàn và biết đâu sẽ là bà ngoại của phim Việt sau khi kinh tế thị trường tóm cổ XHCN

>>>

Viên Linh – Hoài Điệp Tử (1942 – 1987), nhà văn nhà báo chết trong ngọn lửa Bolsa

9 tháng 8, 1987

Ngay buổi sáng tôi đã có mặt trước dãy nhà trên thông lộ Westminster thuộc thành phố Garden Grove, trong đó có một căn là tòa soạn báo Mai của Hoài Điệp Tử, bị đốt cháy trong đêm. Anh tên thật Phạm Văn Tập, sinh 1942 ở Bạc Liêu. Bên phải căn phố là tiệm bán sách cũ của một phụ nữ Mỹ. Không khí còn đượm mùi khói. Khung cửa sắt và tấm biển Tuần Báo Mai nám đen. Giải băng màu vàng của cảnh sát không cho chúng tôi tới gần, nhìn quanh thấy bạn hữu trong làng báo, có Nguyễn Tú A từ thuở ở Sài gòn. Ngọn lửa bắt xăng được cho biết là cháy bùng vào sau nửa đêm; xác Hoài Điệp Tử đã được mang đi. Mấy ngày trước, Hoài còn ngồi với chúng tôi trong quán Thiên Thanh bên cạnh, còn nhớ là có khá đông bạn hữu trong làng báo gốc người miền Nam như Trọng Viễn, Trần Xuân Thành, Lâm Tường Dũ… Không khí vẫn vậy: nói đủ thứ chuyện, tiếng chai cốc va chạm lanh canh, mùi khói thuốc lá, tiếng cười đùa, giọng phóng sự tâm tình và cả triết lý.

>>>

Nguyễn Tấn Cứ – Bùi Giáng, ngày tháng ngao du

Nhắc đến Thi sĩ Bùi Giáng người ta thường hay biết đến một gã trung niên sặc sỡ màu sắc xanh xanh vàng vàng đỏ đỏ với  đôi mắt sáng quắc sau đôi kính cận dày cộp. Khắp Sài Gòn Chợ Lớn người ta cũng thường thấy thi sĩ thoắt ẩn thoắt hiện như một kiếm khách có thân thủ phi phàm, với lối phục trang quái dị vá chằng vá đụp nhìn như đệ tử của Cái Bang trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Nhưng nếu ai có một chút thẩm mỹ nhứt định sẽ phải thán phục cho cách chọn màu sắc của thi sĩ vì nhìn kỹ sẽ thấy đây là một mảng màu hội họa sạch sẽ cực đẹp. Đây đúng là kiểu thời trang của Bùi Giáng, từ cái kính cho đến đôi giày rách, cái nón và cái bị, tạo thành một bức tranh kì lạ, nhìn giống một đạo sĩ thời Xuân Thu Chiến Quốc nhiều hơn là lối phục sức của loài người của thế kỉ hai mươi. Màu sắc ấy cũng thay đổi từng ngày khi người ta chợt bắt gặp Bùi Đại Ca đang múa may quay cuồng ở chợ Tân Định và chỉ một loáng sau đã thấy thi sĩ đang ngao du ở tận chợ Bà Chiểu. Ông đi như mây lang thang như gió, hết quận nầy đến quận khác, hết quán nầy đến quán kia. Cung cách ăn uống của Bùi Giáng thì phải nói là đặc biệt, vì nó khác thường đến nỗi tôi không thể không viết về con người có nhiều giai thoại nầy, và đây là một giai thoại mà tôi nghe kể và bất ngờ thấy được.

>>>

Nguyễn Quốc Chánh – Thiên đường cờ đen: chuyện xưa và nay của một thứ giặc (có khi hồng khi hắc) và từ những xoáy nước (có khi nông khi sâu), chuyện cướp bóc và chết chóc dọc theo lịch sử, chuyện quy hoạch những nơi dành cho ai bỏ túi nhiều kiểu lãnh tụ in trên một thứ giấy không thấm nước, chuyện mới hôm qua mua bánh mì nghe tin 4 thanh niên bị nước xoáy chết 3 và 1 đang cấp cứu, chuyện những buổi sáng tách biệt trên một bãi hoang nao lòng và quyến rũ

>>>

Phan Thị Lan Phương – Trái cà pháo non và dượng Sáu Củi

Khi nói đến trái cà pháo, người ta thường nghĩ ngay đến hũ cà pháo muối ăn với mắm tôm, như thể nó là đặc sản của người Bắc. Nhưng với tôi, cà pháo luôn là món thuần Quảng Nam với cách chế biến khác hẳn người Bắc.

Cà pháo xét ra là loại cây dễ trồng. Hễ ăn cà muối, vắt hột rồi đổ hắt ra đất là ít lâu sau mọc lên đám cà con. Cứ vậy, chẳng ai chăm sóc. Như đám con nít nhà quê, nó cứ lớn lên tự nhiên cho tới ngày ra bông, ra trái. Bông cà pháo tím nhạt, màu mà người ta gọi là tím Huế. Bông hình sao, chúc xuống, nấp dưới tán lá. Rồi từng trái cà non trắng nõn, lớn dần bằng đầu ngón tay cái, có trái to bằng đầu ngón chân cái. Nhằm bận mùa gặt lúa, cà pháo bị bỏ quên đến chín vàng cả cây. Nếu cà pháo miền Bắc ngâm muối, ăn với mắm tôm, cắn một phát là hột tràn trong miệng thì cà pháo miền Trung lại chế biến khác. Trái cà sau khi cắt cuống được chẻ làm đôi hoặc làm tư, để dính phần đít rồi ngâm muối. Chừng hai ngày sau, trái cà ngả màu nâu thì lấy ra, vắt sạch hột, chỉ giữ phần vỏ mỏng. Lý tưởng nhất của món này là ngâm với mắm cái ớt tỏi. Cắn một miếng cà pháo giòn rụm, thấm mùi mắm, ăn với cơm trắng thì ngon không chi bằng! Nhưng có lẽ, không có cách ăn cà pháo nào giống cách ăn cà pháo của dượng Sáu Củi.

>>>

Trần Minh Quân – Lập lại trăng mùa xuân. Một bức thư

Lập lại trăng mùa xuân
 

Bạn, lâu quá tôi không nghe tin gì từ bạn. Tôi lo lắm. Quan hệ của chúng ta không thể vô cớ mà đứt đoạn như thế. Bạn không thể vô tình mà bỏ tôi, tôi giận bạn đấy. Nếu bạn muốn tôi hết giận, tôi chỉ cách cho bạn. Chúng ta nói chuyện lại nhé, và sẽ nói như thế này:

>>>

Lưu Thuỷ Hương – Làng thổ phỉ

Làng không tên, thời gian không rõ, xác không chôn, thổ phỉ tham tàn, đàn bà bị hãm hiếp, những đứa trẻ không biết thịt bò chỉ ăn thịt quạ, và quạ ăn xác người. Đây là xứ sở cô lập và lạc lõng, kiệt quệ và sợ hãi, tự hủy trong bạo lực và u mê. Truyện có không khí suy tàn của một “Trăm Năm Cô Đơn” trừ đi lãng mạn yêu đương và những chi tiết huyền ảo. Bút pháp thăng hoa nhưng hiện thực. Câu văn sáng rõ, nhanh gọn, hình ảnh liên tục chuyển động, như phim.  Một truyện dữ dội nhưng không quằn quại, đẹp nhưng không rơi vào hoa mỹ, giàu tính văn chương nhưng không làm dáng.  Như một người đọc, tôi ngày càng thích thú với bút pháp của Lưu Thuỷ Hương.

Phan Nhiên Hạo

Trời mưa, mưa mãi. Lá cây trĩu nước dài oặt ra như những cánh tay người chết.

Mẹ đã mất bốn buổi chiều để rang muối ướp xác bố. Mẹ bảo, muối phải thật khô thì xác mới giữ được lâu, bố xứng đáng được khâm liệm như thế. Nhưng muối không thể nào khô được. Trời mưa, mưa mãi. Nước mưa theo những cọng tranh mục trên mái chảy từng dòng xuống bếp. Những lúc nước chảy vào nồi muối, nước nổ bùng lên thành những tiếng kêu gào đau đớn. >>>

Thường Quán – Litany

                                        gởi bùi khương hà & vương ngọc minh

Người về biển đó chăng,
biển tất nhiên rồi, dang tay vô cớ, đụng phải
không khí
trong đường cổ
thanh quản màu gì
sự mênh mông sắc gì >>>

Helen Jennifer Zhao & Ưu Đàm Nguyễn – “Fuck Buttons” khám phá những hình thái của dục tính thế kỷ 21

Helen Jennifer Zhao, cộng tác viên tạp chí GALO, phỏng vấn Ưu Đàm Nguyễn, 14.08.2012

Helen: The Fuck Buttons là một triển lãm sắp đặt với những bức tường phủ kín bởi những chiếc nút cài áo đầy màu sắc, mỗi chiếc mang một thông điệp khác nhau, ví dụ như “Cưng ơi, đêm nay anh sẽ đụ cưng như một chiếc máy làm tình tốt nhất mà tình yêu có thể mua được./ Honey, tonight I will fuck you as the best love making machine that love can buy.” Có những thông điệp kỳ cục hơn, ví dụ như “Cưng ơi, đêm nay em sẽ đụ cưng như là châu Nam Cực >>>