Phan Nhiên Hạo – Vài trao đổi với Nguyễn Hương về gốm Nguyễn Quốc Chánh

Bài viết của Nguyễn Hương trao đổi với hoạ sĩ Trịnh Cung về gốm Nguyễn Quốc Chánh rất thú vị, gợi ý cho tôi những suy nghĩ không chỉ về gốm và thơ của Nguyễn Quốc Chánh mà cũng về nghệ thuật nói chung. Nhưng có vài điểm tôi thấy cần được trao đổi thêm. >>>

Phan Nhiên Hạo – Ngày lẩn quẩn, âm mưu đi châu Á nữa nhưng chưa/không được, phải viết một bài nghiên cứu vớ vẩn về công việc thư viện mà mãi không thể bắt đầu

Ngày mùa xuân nhưng xám
Gió lồng lộn chạy tìm
Một cái lỗ để chui vào, khoan thống
Tôi phải mài thứ công việc không cắt được khối sệt >>>

Phan Nhiên Hạo – Cảm nhận về tình trạng tinh thần, xã hội Việt Nam hiện nay (những quan sát thời sự nhưng có tính trừu tượng, mang tính khái quát cao, tiêu biểu cho tâm hồn sâu sắc, tinh tế, và can đảm của các nhà thơ)

Không còn khứu giác,
người ta loay hoay chế biến cái xác giòi
trong tủ lạnh hỏng. >>>

Nguyễn Quốc Chánh – Tại sao gốm?

Phan Nhiên Hạo phỏng vấn
 

Phan Nhiên Hạo: Là một nhà thơ, sao dạo này anh lại chuyển qua làm gốm? Vì thích vọc đất, vì chán chữ, vì muốn chơi một trò chơi có thể có “thu nhập kinh tế”?

Nguyễn Quốc Chánh: Chết ở chỗ là đã làm thơ chắc làm gì cũng bị thơ xía vô. Làm thơ chắc để thoát cái tạp làm người. >>>

Phan Nhiên Hạo – 911 Mậu Thân

Tôi nghe radio kỷ niệm 
ngày ba ngàn người bốc hơi một buổi sáng,
New York, New York (Frank Sinatra đã đi rồi).

Tôi nhớ lúc xảy ra chuyện đó tôi đang ở Sài Gòn,
trong quán rượu mù khói và thịt tẩm nước hoa. >>>

Trịnh Cung, Ann Phong, Nguyễn Quỳnh, Nguyễn Minh Thành, Đỗ Hoàng Tường – Bàn tròn mỹ thuật (phần 2)

Phần 2: (tiếp theo phần 1)

Trịnh Cung: Với ý kiến trên của anh Nguyễn Quỳnh, tôi nghĩ chúng ta có thể dừng lại ở đây việc luận bàn về vai trò lý thuyết cho sáng tạo nghệ thuật và thực trạng của nó ở Việt Nam, vì với phạm vi của một bàn tròn, chúng ta coi như đã đạt đến những vấn đề cơ bản. Hôm nay, tôi xin các anh chị chuyển sang vấn đề thực hành, một vấn đề thiết thân của người làm thực hành như tất cả chúng ta. Trong vấn đề “nghề” này, các anh chị đã có kinh nghiệm như thế nào? Trường hợp của một người được học ở Mỹ như chị Ann Phong thì việc thực hành một tác phẩm có gì khác hơn những người học trong nước như anh Đỗ Hòang Tường? Tôi cũng muốn hỏi riêng anh Đỗ Hòang Tường rằng:“Sau khi tốt nghiệp Trường Đại Học Mỹ Thuật TP. HCM, anh vẽ tranh sơn dầu cho đến bây giờ được hơn 30 năm, cái vốn hiểu biết về chất liệu này được nhà trường cung cấp bao nhiêu và sau khi thành một tên tuổi trong Nhóm 10 Người vào thập niên 90 vừa qua mà thủ lĩnh là họa sĩ Nguyễn Trung, anh có điều chỉnh hoặc thêm bớt gì không về mặt sử dụng chất liệu? Nếu tự thấy vấn đề này mình được tốt hơn, vậy nhờ vào điều gì?” >>>

Thông báo (4): litviet tạm ngưng đăng bài đến hết tháng 1, 2012

Vì người chủ biên có việc đi xa, litviet tạm ngưng đăng bài từ tuần này cho đến hết tháng 1, 2012. Hẹn gặp lại bạn đọc vào đầu tháng 2.

Chúc mừng năm mới

Phan Nhiên Hạo

Phan Hải-Đăng – Bruno ở khách sạn La Speranza

Phan Nhiên Hạo dịch
 
 
Boccaccio dang tay
Đón kẻ lữ hành.
Mưa chảy trên mặt tượng đá.

Những ngọn đồi xanh Certaldo Alto
Chờn vờn dưới một mặt trời Tuscan. >>>

Nguyễn Quốc Chánh, Trần Tiến Dũng, eL., Phan Nhiên Hạo, Chân Phương, Thường Quán, Tô Thùy Yên – Về thơ Việt đương đại [hạn] (phần 2)

(Tiếp theo phần 1)

Phan Nhiên Hạo: Việc phân định rạch ròi giữa thơ chính trị và phi chính trị, dấn thân và không dấn thân, phản kháng và không phản kháng, là điều tế nhị. Ngay trong sáng tác của cùng một tác giả có thể vừa gồm những bài thơ có tính hiện thực xã hội và chính trị, vừa gồm những bài thơ thuần túy trữ tình. Thậm chí trong một bài thơ có khi đoạn đầu là phẫn nộ xã hội, đoạn sau là yếm thế cá nhân. Anh Tô Thùy Yên nói có vẻ như muốn giữ thơ trong thư phòng yên tĩnh, nhưng thơ anh cũng cho thấy cái bối cảnh lịch sử mà trong đó con người là nạn nhân. >>>

Nguyễn Quốc Chánh, Trần Tiến Dũng, eL., Phan Nhiên Hạo, Chân Phương, Thường Quán, Tô Thùy Yên – Về thơ Việt đương đại [hạn] (phần 1)

Thảo luận bàn tròn (1, 2)

Phan Nhiên Hạo: Nhà thơ Mỹ nổi tiếng Charles Simic đã viết: “Thơ ca là một trẻ mồ côi của im lặng. Từ ngữ chẳng bao giờ bình đẳng được với những kinh nghiệm đằng sau chúng.” Đằng sau mỗi bài thơ là đời sống của người làm thơ, đằng sau mỗi câu chữ là lao tác nghệ thuật và quan niệm thi pháp. Nhà thơ là một kẻ lạ kỳ: vừa kiêu hãnh vừa cảm thấy vô tích sự, vừa làm một thứ nghệ thuật khó tính lại vừa mong thiên hạ hiểu mình, vừa muốn sống trọn vẹn cái đời sống riêng tư vừa mang vác thứ lương tri công dân tuy gầy gò nhưng khá khỏe mạnh. Nhà thơ Việt còn rắc rối hơn, y bị đặt trước nhiều vấn nạn >>>

Phan Nhiên Hạo – Về việc báo Văn Nghệ đăng lại bài của tôi

Cách đây vài hôm, tôi rất ngạc nhiên khi nghe một người quen ở Việt Nam cho biết mới đọc bài viết “Nobel Thơ 2011, Nghĩ Về Thơ” của Phan Nhiên Hạo trên báo Văn Nghệ của Hội Nhà Văn Việt Nam, số mới ra. Đây nguyên là bài viết “Nobel Thơ 2011, Nghĩ Về Thơ Việt” của tôi đã đăng trên trang mạng litviet ngày 8 tháng 10, 2011. >>>