Khi anh viết ra được những điều
tưởng chỉ có trong giấc mơ
đêm ngừng lại
trên cánh cò
một chân lông vũ
héo
đằm
niềm lan trắng
nốt ruồi xanh
khuôn mặt dự bị cho một ngày mới
ngày nhiễu nhương
và xa cách
như thể ngàn năm va chạm một thiên hà
kim loại tóe lửa
mùa yêu điên
thời tiết không báo một điều gì
đêm em
ngày anh
đời bất tận
những phong chữ mở ra gói quà nguyên xuân
ta nhón một
thổi bay vầng trán
như trăng có lâu nay
nguyệt hồng
và bội thực
ngòi bút du dương lạnh tràn thiên thể
trên tiếng nói mình bằng trắc
giọng hát từng khuyếch tán triều âm
giọt nhiễu loạn
ta thực sự đi đâu về đâu
lứa nắng chiều già đi một thể
dung lượng của đóa vô hình
trên nụ hôn cạ bỏng
mầu hoang phai
thế giới
ôi triệu vì sao đâu phải không thấy
cái nhấp nháy
của một lần trao hương
nụ xinh miền miệt
chiếc vương miện sáng
dạ một điều thỏ thẻ
như tà áo ngập ngừng
bay
bay đi bay đi
rồi thở lại gần
trên lối sạn
18 février 2020