Huỳnh Minh Lệ | Bề dày (ngang) văn hóa. Đọc Võ Phiến

Bề dày (ngang) văn hóa

tụi kên kên
chuyên ăn xác chết thối rữa
nhìn cái tượng bất giác tôi nghĩ đến cảnh tượng
thiên táng của dân tây tạng
chúng rúc rỉa những mảng thịt đã đầy dòi bọ
bên cạnh còn ra điều văn hóa văn hiếc
biển nhớ biển nhiếc (nhiết là đúng hơn)
chúng biết gì lịch sử thành phố của tôi
đâu phải nhạc sĩ nhạc siếc nào
mà thật sự là ông
một công dân danh dự
luôn luôn đấm ngực mình để nói lên điều chính trực
nếu ai đã tự xưng
là biết rõ thành phố đó
thì cứ hỏi có biết ông không
nếu không biết là thằng ba xạo đá cá lăn dưa
cho nên nếu dựng tượng
ông là người xứng đáng nhứt
ông là Ông Tám Khùng

13.10.2020

**

Đọc Võ Phiến

Nhớ quê đọc Ổng một bài
Nghe như ai đó thương hoài ngàn năm
Xóm thôn lâu đã ăn nằm
Trong tim trong óc cây dằm trong da
Xốn xang đau nhức tuổi già
Con sông ký ức chảy qua mịt mù
Ai ngồi nơi gốc mù u
Chờ câu con ếch trăng lu gặp tình
Ai đi lên núi một mình
Nửa đêm thác đổ thình lình nhớ nhau
Ngỡ ngàng trông khóm ổi tàu
Quê hương làng mạc, chân rào thiếu niên…

Bà con tối lửa tắt đèn
Làng trên xóm dưới rồi bèn giết nhau
Mà không duyên cớ mới đau
Chỉ vì cái óc cái đầu bị hư
I tờ có bẻ làm tư
Cũng không nuốt nổi lừ đừ mắc xương
Lầu xanh mòn chiếu nát giường
Thề bồi trinh tiết nõn nường cả tin
Ngây thơ gặp phải mẹ mìn
Lừa tiền lừa bạc lừa tình. Mạng vong

14.09.2020