Trần Nghi Hoàng | Thời biểu chủ nhật

buổi sáng:
7 giờ
thức dậy trong cơn ngủ
đánh răng nỗi buồn
rửa mặt niềm hân hoan

8 giờ
điểm tâm quá khứ
uống chút bâng khuâng nóng không đường
đọc ánh mặt trời trong gió
cười khan một mình

9 giờ
hút bụi trí nhớ
lau dọn trái tim (tuần rồi quên mua dầu gội đầu)
viết tên mình lên tờ lịch cạnh bàn computer (sợ lúc cần lại quên!)
thở dùm ai đó một lúc (mỗi ngày phải làm một điều thiện)

10 giờ
duyệt xét lại tài nguyên địa cầu
trong ngân hàng vũ trụ
trả lời email cho những người ngoài hành tinh
mở cửa đón tay đưa thư đến từ kiếp trước
cùng lúc nghe một tấu khúc câm của Paganini
và vẽ trong trí tưởng bức tranh về mùa xuân trên những vòm lá cao
mùa xuân màu đen lấp lánh những tia nắng màu rượu đỏ
trong suốt một cách gần gũi mà diệu vợi

10 giờ 35
xóa bức tranh mùa xuân màu đen trong trí tưởng
tô chân dung mình trên bìa lá nắng

11 giờ
chào hỏi bầy chim quen tới thăm trước sân nhà
ngắt vài đọt đinh lăng sẽ làm rau trong bữa ăn trưa
chợt nghĩ ra phải chép lại giấc mơ đã bên ngoài trí nhớ
giấc mơ của đêm qua hay của đêm nay chẳng biết

11 giờ 30
bấm nút chiếc nồi điện
nghe từng hạt gạo trở mình đổ mồ hôi
nhắm đến bầy bụi đang vần vũ từ vạt nắng phía khe rèm cửa sổ
như có ai gọi tên mình ở một nơi nào đó
rất xa

12 giờ
tiếng con chim lên giây cót báo cho biết đã về đậu trên cành mai chiếu thuỷ nhà hàng xóm
nắng miên man
dường như sẽ đủ nắng cho cả buổi chiều nay

12 giờ 15
bày biện lên bàn
ruộng vườn sông biển núi rừng
nắng làm rung rinh những cọng đinh lăng
tự nhắc mình bao điều đã không sao nhớ được
món chính trong bữa ăn trưa là những bản tin tồi tệ về con người và đất nước Việt Nam
còn lởn vởn trong đầu

13 giờ 15
con chim lên giây cót đậu trên cành mai chiếu thuỷ nhà hàng xóm báo cho biết nó bỏ đi
nó bỏ đi muộn hơn hôm qua 10 phút
rửa chén bát và nỗi muộn phiền

13 giờ 30
ra sân tìm con chuồn chuồn kim và con chuồn chuồn ớt đã gặp hôm qua
chỉ thấy cây hồng sa mạc vừa nở một đóa đìu hiu
và cây mãng cầu dai đã mất đi một quả
cái quả vừa chín tới
thầm chúc cậu học trò nào hôm nay được một bữa ngon
và gợi nhớ thời mình leo rào nhà người ăn trộm ổi
bình mực tím mồng tơi dốc ngược trên túi áo sơ mi cộc tay trắng tinh thời tuổi nhỏ

14 giờ 10
trở lại bàn làm việc
những con chữ chơi trò trốn tìm
cấu thành những mật ngữ nằm bên kia mặt giấy
nằm bên trong màn hình computer

15 giờ 5
nhắn tin cho mèo con
“buổi đọc sách của em và T.T ở cà phê Trung Nguyên thế nào?”

15 giờ 10
bầy chim ở khoảng trời trên trường thuỷ điện bay giật lùi
có những gói quà vuột khỏi tay người nhận
quay về nằm trên bàn người gửi
và có những gói quà mất tích, những cuốn sách mất tích
email của Fred Turner nói anh đã gửi cho tôi những cuốn sách của anh từ rất lâu
những cuốn sách không bao giờ tới tay người nhận
và cũng không bao giờ trở lại với người gửi

15 giờ 30 mèo con điện thoại
“anh Cún ăn trưa ngoan không nhớ em không?
em ăn trưa với T.T nhớ anh
buổi đọc sách thành công
anh Cún đọc Linda Le chưa?”
“uh, em ăn ngoan, nhớ mèo con lắm lắm
khi nào đọc xong Trên Đường, anh sẽ đọc Vu Khống
hôm nay Hội An nắng đẹp vô cùng
anh đang định rủ anh Sương đi cà phê Bờ Kè
em muốn đi thì bay ngay vào đây”

15 giờ 45
gọi điện thoại Phạm Phú Sương

16 giờ
nắng rực úa bên kia sông Thu Bồn
mặt nước lấp loá ánh ngũ sắc ánh xanh ánh bạc
như tàng trữ những điều bí ẩn của một thế giới khác
ánh tím ánh vàng
khoảng tối và sáng
mọi thứ ánh màu trộn lại của một tương lai chưa biết
một màu chân không
là màu của tàng thức khuất mặt
tất cả biến thành một giấc mơ không màu

17 giờ 30
một con chim lẻ loi bay về hướng Cô Lâu
nơi thượng nguồn của dòng sông vô định
tôi vừa ngồi
thức
và mơ thấy mình biến thành một ngọn cỏ
mọc ngược trên vách một tháp Chàm ở thánh địa Mỹ Sơn

17 giờ 45
giọt nắng chiều cuối cùng đã tắt thở trong ly bia cạn

(Khởi viết ở Hội An tháng 2, 2011 – Ngày 10 tháng 7, 2016)